Thân mình Cừu Ly Mạch hơi ngửa ra, cả người lùi về sau mấy mét, né tránh một đao chém tới của Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang nắm Thiên Minh, mặt không biểu tình nhìn Cừu Ly Mạch.
Mễ Tiểu Bảo che miệng, trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn hai người, không kịp dấu đi tiếng kêu sợ hãi.
“Tiểu Quang.” Quý Sĩ Lâm tiến tới, vẻ mặt lo lắng nhìn bả vai Liên Kỳ Quang: “Em bị thương?”
Không để ý tới ‘sự quan tâm’ của Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ là một mảnh trống rỗng, nào có bóng người nào?
“Đội trưởng, cậu nhìn gì vậy?” Phong Thanh Dương nghiêng đầu, theo tầm mắt Liên Kỳ Quang nhìn qua.
“Nơi đó, vừa nãy có một người.” Liên Kỳ Quang nhàn nhạt mở miệng.
“Cậu nhìn lầm rồi đi?” Lam Kỳ tiến tới, thận trọng nói: “Rõ ràng chỉ có một mình cậu, vừa nãy đám dây leo đột nhiên biến mất, chính là cậu vẫn không trở lại, bọn tôi lo lắng nên chạy tới tìm, chỉ thấy một mình cậu đứng đây nhìn phía trước ngẩn người, ngay cả bọn tôi gọi cậu cũng không phản ứng, vì thế Cừu Ly Mạch tới đi tới vỗ một cái, nào ngờ cậu phản ứng lớn như vậy, nếu không phải Cừu Ly Mạch né tránh đúng lúc, chỉ sợ khó tránh bị thương.”
Không có ai? Lam Kỳ nói gì Liên Kỳ Quang không để ý, mà tập trung trọng điểm ở ba chữ này.
Dị năng ẩn thân? Liên Kỳ Quang quay đầu nhìn về phía Cừu Ly Mạch, chính là Cừu Ly Mạch ôm cánh tay đứng một bên, sắc mặt lạnh nhạt, thản nhiên nghênh đón ánh mắt Liên Kỳ Quang.
“Tiểu Quang, thực vật biến dị kia đã chết rồi sao?” Liên Kỳ Quang lạnh nhạt làm Quý Sĩ Lâm bất mãn, nhưng lại chỉ có thể không cam lòng áp chế, ngược lại chuyển ánh mắt về phía hạt châu trong tay Liên Kỳ Quang, ánh mắt sáng ngời.
Nguyên thể! ?
“Nguyên thể!” Khuynh Y kêu lên sợ hãi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hạt châu trên tay Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang nâng tay, bóp bóp, mặt không biểu tình mở miệng: “Cô biết nó?”

“Xem ra loại thực vật biến dị kia là một dựng thể.” Khuynh Y cười nói, ánh mắt ngay thẳng: “Thực vật dựng thể thì tương đương với động vật đang có thai, bất quá, nếu muốn trở thành dựng thể thì năng lực phải đạt tới bậc sĩ.

Thực vật dựng thể không thể di chuyển, cho nên trong khoảng thời gian này, nó sẽ không ngừng vận chuyển năng lượng, nguyên thể bên trong ít nhất ẩn chứa năng lực bậc nhân.

Hơn nữa, không phải tất cả thực vật bậc sĩ đều có nguyên thể, này chính là trong trăm mới tìm được một, là muốn mà không thể cầu.

Đội trưởng, cậu đây là siêu may mắn a.”
Khuynh Y lắc lắc ngón tay, nháy nháy mắt, bất quá trong mắt không hề có một tia ghen tỵ hay tham lam.
“Tiểu Quang" Quý Sĩ Lâm mỉm cười: “Có nguyên thể của thực vật biến dị bậc sĩ, nhiệm vụ lần này chúng ta nhất định sẽ đoạt hạng nhất.”
“Quý Sĩ Lâm, anh có ý gì! ?” Khuynh Y nhíu mày, ngay cả cách gọi tôn kính cũng lười dùng, lạnh lùng nói.
“Quý học trưởng.” Lam Kỳ tiến tới, lạnh nhạt nhìn Quý Sĩ Lâm: “Nguyên thể này nên thuộc về ai, mọi người đều hiểu rõ, thứ không phải của mình, tốt nhất đừng nhớ thương, tránh bị thương a.”
“Các người có ý gì?” Chương Kỳ tiến tới, vẻ mặt uy hiếp nhìn Lam Kỳ.
“Ý tứ gì chẳng lẽ học trưởng không hiểu?” Khuynh Y cười lạnh: “Tuy nói lần này là mười người tổ thành một đội, nhưng mọi người cũng không phải con nít mà giữ khư khư mớ quy củ ấy, hơn nữa này cũng không phải lần đầu tiên tham gia huấn luyện, hẳn học trưởng cũng không phải không biết.

Hơn nữa, nhóm học trưởng lúc đầu chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Một trăm loại thực vật, mỗi người mười loại.

Huống chi, lần này nếu không có đội trưởng, mọi người cho dù không nguy hiểm tới sinh mệnh thì cũng bị thương nặng.

Đội trưởng xuất lực nhiều nhất, mặc kệ là khía cạnh nào, nguyên thể, xứng đáng thuộc về một mình đội trưởng.”
“Mày!”
“Được rồi, Chương Kỳ.” Quý Sĩ Lâm nhẹ giọng ngăn cản Chương Kỳ phản bác, tiến tới trước, ôn nhu nhìn Liên Kỳ Quang, âm thanh ôn hòa lại mất mác.
“Tiểu Quang, em tin tưởng anh, đúng không? Hiện giờ, mười người chúng ta chính là một đội, chúng ta nên đoàn kết nhất trí, cùng nhau đoạt lấy thắng lợi cuối cùng.

Tuy, anh không biết vì sao Khuynh Y học muội lại hiểu lầm anh như vậy, nhưng, anh từ đầu đến cuối chỉ suy nghĩ cho đội.

Chẳng lẽ, tín nhiệm giữa chúng ta còn không bằng một nguyên thể sao?”

“…” Khuynh Y trợn trắng mắt, tởm lợm nhìn vẻ mặt thất vọng của Quý Sĩ Lâm lúc nhìn mình.
“Người khác nghĩ thế nào anh không để ý, nhưng, Tiểu Quang, anh để ý em.”
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn Quý Sĩ Lâm, Quý Sĩ Lâm nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Kỳ Quang, vừa kì vọng, lại vừa ưu thương.
Trong ánh mắt chăm chú của đối phương, Liên Kỳ Quang chầm chậm đưa nguyên thể trong tay tới.
“Đội trưởng! Đừng cho anh ta!” Khuynh Y phẫn nộ tiến tới, lại bị Lam Kỳ túm lại.

“Quý Sĩ Lâm! Cái đồ vô liêm sỉ này! ! Mày không phải nam nhân! !”
Nhìn Liên Kỳ Quang chậm rãi đưa nguyên thể tới trước mắt mình, đáy mắt Quý Sĩ Lâm thoáng xẹt qua một mạt vui sướng, vừa định đưa tay lấy, chính là khoảnh khắc sắp chạm tới nguyên thể thì nó đã biến mất trong tay Liên Kỳ Quang.
“Tiểu Quang…” Quý Sĩ Lâm kinh ngạc.
Không nhìn Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang xoay người đi tới chỗ Khuynh Y vì bị Lam Kỳ giữ chặt mà không ngừng giãy dụa, nhàn nhạt mở miệng: “Cô nói đúng, tôi sẽ giữ lại cho chính mình.”
“Liên Kỳ Quang! !” Liên Kỳ Quang trêu cợt cùng nhục nhã làm Quý Sĩ Lâm rốt cuộc không thể bảo trì gương mặt tươi cười ôn hòa, xoay người phẫn nộ cùng âm ngoan trừng mắt.
“Ha ha ha…” Sửng sốt nửa ngày, Khuynh Y hồi phục tinh thần, cất tiếng cười to.
“Đội trưởng không hổ là đội trưởng, sao có thể bị mấy kẻ đê tiện chọc được kẽ hở.”
Đám Phong Thanh Dương ở bên cạnh thấy Khuynh Y khoa trương như vậy, cũng không kìm được ý cười.
Cừu Ly Mạch đi tới bên người Liên Kỳ Quang, lạnh lùng nhìn bả vai cậu: “Bị thương.”
“U! Quên bén đi mất!” Khuynh Y vỗ vỗ trán, thầm mắng một tiếng: “Phong Thanh Dương, mau lấy dụng cụ chữa thương tới.”
“Chậc! Giờ tôi là người máy gia dụng à?”
“Bảo làm thì làm đi, lèo nhèo cái gì! !”
“Rồi rồi rồi!”


Nhìn theo bóng đám người dẫn dần đi xa, Chương Kỳ đi tới bên cạnh Quý Sĩ Lâm, đè thấp âm thanh ngoan độc: “Quý thiếu! Liên Kỳ Quang này nếu đã không biết tốt xấu như vậy, chúng ta…”
“Chương Kỳ! Chúng ta là đội hữu, cậu không thể nghĩ như vậy.” Quý Sĩ Lâm ngẩng đầu, trên mặt đã không còn vẻ ôn nhu như dĩ vãng, nhưng cũng không âm ngoan như Chương Kỳ.
“Quý thiếu…”
“Được rồi, đi thôi.” Quý Sĩ Lâm không cho Chương Kỳ có cơ hội nói chuyện, nâng bước rời đi.
Nhìn vẻ mặt âm độc oán hận của Chương Kỳ, Tả Tinh lắc lắc đầu, đi theo, lúc bước qua Chương Kỳ, đưa tay vỗ vỗ vai, đè thấp âm thanh.
‘Giám thị’
Hai chữ không nhẹ không nặng làm ngoan độc trên mặt Chương Kỳ nháy mắt tản đi, chỉ còn lại một mạt trắng bệch.
“Một đám bại hoại!” Kim An Kỳ chụp tay lên bàn, vẻ mặt bí hiểm.
“Dị năng hệ mộc đạt tới bậc không, thật sự cường đại đến vậy sao?” Một vị giáo sư nhìn Liên Kỳ Quang trên màn hình giả lập, lẩm bẩm.
“Muốn biết à?” Khanh Mộc Vanh mỉm cười.
“Ân Ân.”
“Thầy có thể thử, xem lúc dị năng hệ mộc của thầy đạt tới cấp bậc này có phải cũng giống trò ấy hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện