“Tạm thời nghỉ ngơi chút đi?” Trời đã bắt đầu sáng, Khuynh Y nhìn xung quanh trống rỗng, xoay người nhìn Liên Kỳ Quang mở miệng hỏi.
Liên Kỳ Quang bước qua Khuynh Y, đi tới dưới một gốc cây ngồi xuống, lấy thức ăn trong không gian, bắt đầu ăn.
Đối với sự thờ ơ của Liên Kỳ Quang, Khuynh Y đã sớm tập thành thói quen, Liên Kỳ Quang đã im lặng ngầm đồng ý, Khuynh Y cũng tự tìm một nơi sạch sẽ, ngồi bệch xuống đất.
Nhìn Liên Kỳ Quang, âm ngoan trong mắt Quý Sĩ Lâm càng đậm, nhưng chỉ có thể cưỡng chế.
“Quý thiếu.” Chương Kỳ đi tới bên cạnh Quý Sĩ Lâm, đưa qua một bình dịch dinh dưỡng.
“Quý thiếu, cô ta làm sao bây giờ.” Tả Tinh bước tới, ý bảo Diệp Trình Trình còn đang hôn mê.
Nhìn Diệp Trình Trình cả người dơ bẩn, chật vật đến không chịu nổi, Quý Sĩ Lâm nhíu mày, chuyển ánh mắt về phía Liên Kỳ Quang: “Vẫn là để đội trưởng quyết định đi.” Một tiếng đội trưởng này, Quý Sĩ Lâm phá lệ miễn cưỡng cùng nghiến răng nghiến lợi.
“Đội trưởng.” Chương Kỳ hiểu ý, đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, từ trên cao nhìn xuống, hống hách nhìn Liên Kỳ Quang: “Diệp Trình Trình hiện giờ hôn mê bất tỉnh, nếu tiếp tục như vậy sẽ kéo chân chúng ta, nếu lại gặp phải thực vật biến dị, chúng ta chỉ sợ khó bảo toàn.”
“Cho nên?” Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, không biểu cảm nhìn Chương Kỳ: “Ý anh là gì?”
“Tôi…” Chương Kỳ nghẹn, anh có thể nói gì, bỏ Diệp Trình Trình lại? Huấn luyện cũng như thực chiến, nếu trên chiến trường vứt bỏ đồng bạn bị thương, học viện còn chứa chấp mình sao?
“Cậu là đội trưởng, đương nhiên do cậu quyết định.”
Nhìn sắc mặt đương nhiên của Chương Kỳ, Liên Kỳ Quang cho miếng thức ăn cuối cùng vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Thấy Liên Kỳ Quang chậm chạp không cho ra quyết định, Chương Kỳ đứng trước mặt Liên Kỳ Quang bắt đầu khó nhịn, chuẩn bị bốc hỏa.
“Cậu… A!” Chương Kỳ lại vừa định mở miệng thì đột nhiên đầu gối truyền tới một trận đau nhức, cả người nặng nề quỳ xuống đất.

Biến cố này kinh động mọi người xung quanh, đều đứng lên, kinh ngạc hoặc tức giận trừng Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang nuốt thức ăn xuống, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Chương Kỳ đang đau đớn quỳ dưới đất, nhàn nhạt mở miệng: “Lúc tôi đang ngồi, đừng có đứng đó dùng loại ánh mắt này nói chuyện với tôi, nếu không, chém.”
“Mày! Mày!” Chương Kỳ căm tức, sắc mặt đầy oán hận.
“Liên Kỳ Quang! Mày không lý lẽ! Hành vi này của mày là tấn công bạn đồng đội! Tao sẽ báo cho học viện!”
“Lấy bạo chế bạo là nguyên tắc của tôi, hơn nữa, đừng giảng đạo lý với tôi, tôi nói thế nào, anh liền làm thế ấy, nói không thông, làm thịt anh.”

“Mày!”
Liên Kỳ Quang không chút biến sắc dời tầm mắt, nâng chân bước tới chỗ Diệp Trình Trình đang nằm.
“Tiểu Quang…” Quý Sĩ Lâm tiến tới định tận tình khuyên bảo dạy dỗ, liền thấy Liên Kỳ Quang bắn qua một ánh mắt sắc bén, tử khí hệt như tỏa ra từ địa ngục làm những lời còn chưa nói xong của anh đã nghẹn trong cổ họng, cả người lạnh như băng, tuyệt vọng dâng lên hệt như rơi vào hố sâu.
“Cút.” Liên Kỳ Quang hé môi, phun ra một chữ lạnh như băng.
Bỏ qua Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang đi tới bên cạnh Diệp Trình Trình, lạnh nhạt nhìn gương mặt dơ bẩn tái nhợt của cô gái.
“Thời gian nghỉ ngơi nửa giờ, không tỉnh thì cứ ở lại đây.”
Lời nói bình thản rõ một một truyền vào tai mỗi người, đám Khuynh Y tuy không hảo cảm gì với Diệp Trình Trình, nhưng, cuộc sống an ổn cùng giáo dục ở học viện làm bọn họ có chút do dự.
“Đội trưởng, học viện không cho phép…”
“Theo tôi không có vấn đề gì.” Liên Kỳ Quang không chút biểu cảm đánh gãy lời Khuynh Y.
“Tiểu Quang.” Quý Sĩ Lâm tiến tới, nhíu mày nhìn Liên Kỳ Quang, trong mắt lộ rõ bất mãn: “Diệp Trình Trình là đội hữu của chúng ta, hiện giờ em ấy bị thương hôn mê, em để Trình Trình ở lại đây, em ấy sẽ chết.”
“Tôi sẽ giúp cô ta giải thoát.”
Giải thoát.

Hai chữ thực đơn giản, thực phổ thông, ý tứ của nó ai cũng hiểu.

Nhất thời, ngay cả đám Khuynh Y cũng trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiểu Quang!” Lời nói của Liên Kỳ Quang làm ánh mắt Quý Sĩ Lâm hiện lên một tia sáng, nhưng thoáng chốc lại biến thành bi thống.
“Trách nhiệm của đội trưởng là bảo hộ đội viên an toàn, em, em..

sao em lại có thể nổi sát tâm với đội viên của mình! ?” Quý Sĩ Lâm không thể tin nhìn Liên Kỳ Quang, thực bi thương nói.
“Em như vậy, căn bản không xứng đảm nhiệm chức đội trưởng.”

“Cho nên?” Liên Kỳ Quang bình tĩnh nhìn Quý Sĩ Lâm diễn trò, người này cứ lải nhải làm tâm tình vốn không tốt của cậu lại phủ thêm một tầng u ám.
“Tiểu Quang.” Quý Sĩ Lâm thở dài một hơi, giọng điệu lơi lỏng: “Vốn em hồ nháo một chút thì anh có thể dễ dàng tha thứ, nhưng anh chỉ nghĩ em cùng lắm là tùy ý phát giận mà thôi, không ngờ em lại ngoan độc đến vậy.
“…” Liên Kỳ Quang.
“Tiểu Quang, đội này không phải chỉ có mình anh, nếu chỉ có anh, anh nguyện ý nghe theo phân phó, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.

Chính là, dù sao chúng ta cũng là một đội, chúng ta có mười người, em… anh không thể để giao tính mạng bọn họ cho em hồ nháo.” Câu nói cuối cùng, biểu tình Quý Sĩ Lâm tỏ ra thực kiên định.
“Nói tiếp đi.” Liên Kỳ Quang gật gật đầu, gương mặt vẫn như cũ không chút phập phồng, điều này làm Quý Sĩ Lâm nhất thời không thể xác định.
“Anh quyết định, đổi đội trưởng.” Quý Sĩ Lâm siết chặt nắm tay, giống như bản thân vừa đặt quyết tâm.
“Tôi đồng ý!” Chương Kỳ mở miệng đầu tiên, vẻ mặt âm ngoan trừng Liên Kỳ Quang.
“Tôi cảm thấy hẳn nên để Quý thiếu đảm nhiệm chức vụ đội trưởng.” Tả Tinh mở miệng: “Quý thiếu vào học viện đã lâu, không phải lần đầu tiên tham gia huấn luyện, vô luận là kinh nghiệm hay năng lực thì đều là lựa chọn tốt nhất để đảm nhiệm đội trưởng.”
“Còn ý các người?” Liên Kỳ Quang thờ ơ nhìn về phía đám Khuynh Y.
Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Liên Kỳ Quang, Khuynh Y phức tạp, thật lâu không mở miệng.

Trên mặt Quý Sĩ Lâm chậm rãi xuất hiện ý cười.
“Nếu vậy, anh sẽ…”
Ngay lúc Quý Sĩ Lâm nói được một nửa, Khuynh Y sắc mặt phức tạp vẫn trầm mặc nhìn Liên Kỳ Quang đột nhiên nhếch môi, lộ ra nụ cười cao ngạo chiêu bài của mình.
“Đội trưởng, từ đầu tôi đã nói sẽ kiên quyết phục tùng mệnh lệnh, sao đội trưởng lại không tin tôi nha?”
“Ai! Thương tâm quá! Đau lòng quá! Tôi phải yên lặng nhìn trời mà rơi lệ thôi.” Phong Thanh Dương ngẩng đầu nhìn trời, vẫn cà phất cà phơ như trước.
“Mình chỉ thừa nhận cậu thôi, Khô Mộc.” Mễ Tiểu Bảo siết chặt nắm tay, kiên định nhìn Liên Kỳ Quang.
“Tôi cũng không còn đường quay lại a.” Lam Kỳ bình tĩnh gật đầu.

Cừu Ly Mạch ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Liên Kỳ Quang, không nói gì, nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
“Các người!” Quý Sĩ Lâm quay đầu nhìn đám Khuynh Y, sắc mặt xanh mét.
“Tụi mày muốn chết đúng không! ?” Chương Kỳ rống giận, chính là còn chưa chờ anh cất bước, một trận đau nhức đã truyền tới, Chương Kỳ hét thảm một tiếng, lại quỳ rạp xuống đất.
“Tiểu Quang, huấn luyện thực chiến, em ra tay với đồng bạn chính là phạm vào tội phản bội, là trái với nội quy trường học, sẽ bị…”
Thiên Minh đặt ngay cổ họng Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nhìn đối phương, chờ anh ta tiếp tục nói.
“Tiểu Quang, em muốn giết anh sao?” Quý Sĩ Lâm khiếp sợ nhìn Liên Kỳ Quáng, ánh mắt không thể tin.
“Còn lèo nhèo nữa, chém.” Bực bội thu hồi Thiên Minh, bỏ vào không gian.

Liên Kỳ Quang quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn Diệp Trình Trình hôn mê bất tỉnh, ánh mắt chợt lóe, lúc mọi người không kịp phản ứng, bất ngờ giơ chân đạp mạnh lên mặt Diệp Trình Trình.
“A a a a! ! ! ! !”
Một tiếng gào thảm thiết vang vọng cả khu rừng.
Liên Kỳ Quang mạnh mẽ nghiền mặt Diệp Trình Trình, lãnh tĩnh nhìn cô gái tái mặt, thống khổ giãy dụa.
“Ha ha!” Khuynh Y bật cười, còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau phút kinh sợ.
“Buông! Buông ra!” Diệp Trình Trình chịu đựng đau nhức, thống khổ túm lấy chân Liên Kỳ Quang.
“Tôi nói a Diệp tiểu thư, cô đúng là có tài diễn trò.” Khuynh Y cười nhạo.
“Ha hả! Sớm biết làm vậy là được, tôi đã sớm dặm một cước chứ sao để đội trưởng phải động cái chân tôn quý kia a?” Phong Thanh Dương trêu đùa.
“Diệp tiểu thư, không ngờ phẩm vị của cô lại độc đáo tới vậy?” Lúc này, ngay cả Lam Kỳ cũng nhịn không được trào phúng.
Nhìn Diệp Trình Trình không ngừng kêu la thảm thiết dưới chân Liên Kỳ Quang, sắc mặt Quý Sĩ Lâm đặc biệt khó coi.
“Mày, thằng phế vật này, buông ra, buông…” Diệp Trình Trình thật không ngờ Liên Kỳ Quang thế nhưng thật sự dám động thủ.

Kỳ thực lúc loại thực vật biến dị còn chưa bị tiêu diệt cô đã tỉnh lại, chính là thực sự quá mệt mỏi, hơn nữa, một thân chật vật thực khuất nhục, chỉ có thể giả vờ hôn mê.
Vừa nãy Liên Kỳ Quang nói để cô ở lại đây, trong lòng Diệp Trình Trình quả thực có chút kinh hoảng, bất quá lại tự an ủi mình, Liên Kỳ Quang sẽ không dám.

Chính là sau đó, Liên Kỳ Quang nói sẽ giúp cô giải thoát, Diệp Trình Trình thật sự có chút luống cuống, ngay lúc cô định chậm rãi ‘tỉnh lại’ thì những lời của Quý Sĩ Lâm làm cô khựng lại, quyết định phải ép Liên Kỳ Quang nhường lại chức đội trưởng, để Quý học trưởng đảm nhiệm.

Chính là, Diệp Trình Trình không ngờ Liên Kỳ Quang nhẫn tâm đ ến vậy, một cước này tuyệt đối không nhẹ, đau nhức trên mặt làm cô không thể tiếp tục giả vờ, chỉ đành thảm thiết kêu gào.
‘Roẹt!’ Một lưỡi dao gió dừng sát bên mặt Diệp Trình Trình, một giọt máu đỏ tươi từ gò má chậm rãi nhiễu xuống.

Diệp Trình Trình đầu tiên ngẩn ra, đợi đến lúc cô ta hồi phục tinh thần thì lại là một tiếng gào thảm thiết chấn động trời đất.
Đám Khuynh Y nhịn không được chọt chọt lỗ tai, vẻ mặt ghét bỏ.
“Câm miệng.” Dưới chân Liên Kỳ Quang đột nhiên dùng sức, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, Diệp Trình Trình thoáng chốc im bặt, vẻ mặt dữ tợn thống khổ há miệng, chính là không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, nhìn cái cắm đã biến dạng của cô ta, hẳn đã gãy lìa.
Nhìn gương mặt biến dạng thực khủng khiếp của Diệp Trình Trình, mọi người nhịn không được cảm thấy lạnh sống lưng.

Hình như có hơi độc ác a.
“Đừng có lèo nhèo với tôi, bằng không, tôi sẽ làm kẻ đó câm miệng vĩnh viễn.” Thu lại chân, mặt không biểu cảm quét mắt nhìn một vọng, u ám cùng tử khí trong đáy mắt làm tất cả nhịn không được run bắn.
Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, Quý Sĩ Lâm tràn đầy phẫn hận, tâm tư ban đầu dần dần bị sát tâm bao trùm.
Trước màn hình giám thị, một mảnh yên tĩnh, trong không khí quỷ dị ẩn ẩn có hàn ý.
“Tôi vẫn không quá thích đứa học trò này, tâm quá độc ác.” Cũng không biết trải qua bao lâu, Kim An Kỳ trầm giọng mở miệng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, quỷ dị.
“Chính là không thể thừa nhận, trên chiến trường, đối mặt với tình cảnh đội ngũ năm bè bảy mảng, kinh sợ, khiếp hoảng, không thể nghi ngờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.” Khanh Mộc Vanh cười nói.
“Nhưng đây là học viện, chúng vẫn còn là học trò.”
“Nhưng sau này vẫn phải lên chiến trường, không phải sao? Những gì bọn nhỏ được học bây giờ không phải để tương lai ra chiến trường dùng tới à? Bằng không, chúng phải đi học để làm gì? Mưu đoạt bỡn cợt? Tranh quyền đoạt vị? Hay là tự giết lẫn nhau?” Khanh Mộc Vanh nhướng mi, trong mắt ẩn ẩn lộ ra trào phúng.
“…” Kim An Kỳ im lặng.
“An Kỳ à.”
“Dạ.”
“Cô tựa hồ đã quên đi ước nguyện ban đầu của mình.”
“…” Kim An Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện