- Chạy!
Conrad nhìn thấy đội quân đột nhiên xuất hiện phía trước, hơn nữa các tướng sĩ đều là người phương Đông mắt đen, áo giáp trên người và vũ khí trong tay vô cùng kì quái, khiến gã lập tức cảm thấy bất an, liền hét lớn chuyển hướng rút lui, quân số của địch thủ ít nhất cũng vài chục ngàn người, còn bên cạnh mình chỉ có hai ngàn kỵ binh hộ vệ, tất nhiên không nên mạo hiểm ở lại.
Hô Diên Khánh cầm quân phía sau cũng thấy quân đội đang rút chạy của Conrad ở đằng trước, nhưng ông không ra lệnh truy kích, thứ nhất ông không biết nhân vật quan trọng như Conrad ở trong đội quân trước mặt, nghĩ rằng đó chỉ là một đội quân La Mã tình cờ đi ra ngoài, thứ hai phía sau Conrad chính là thành Rome, Hô Diên Khánh bọn họ vượt đại dương đến, không mang theo chiến mã, vì thế chỉ dựa vào đôi chân không thể đuổi kịp đối phương, cộng thêm đối phương đang toan tháo chạy vào trong thành, điều này đối với Hô Diên Khánh mà nói chẳng có gì khác, dù sao ông vốn muốn đánh hạ thành Rome.
Conrad dĩ nhiên trở lại, hơn nữa còn mang theo hai ngàn kỵ binh tháo chạy về, khiến hộ vệ thành Rome vô cùng hoảng hốt, nghĩ rằng đối phương định phục kích thành Rome, dù gì nhiều năm nay thành Rome từng nhiều lần bị người ta xâm lược, chỉ riêng ông nội và cha của Conrad đã vô số lần đánh vào thành Rome, vì thế quân phòng thủ của thành Rome vô cùng đề phòng quân đội của gia tộc Conrad, tướng thủ thành thậm chí còn quyết đoán, đóng chặt cổng thành lại, không chịu để Conrad vào thành.
Gặp tình huống này, Conrad tức sôi máu, bèn đích thân tới trước cổng thành hét lớn:
- Mau mở cổng thành, hiện đang có một đội quân lớn mạnh đang thẳng tiến tới thành Rome, hơn nữa toàn bộ đều là đám người phương Đông mắt đen, ta nghi ngờ bọn chúng định tấn công thành Rome, mau để chúng ta vào, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Với lời nói của Conrad, tướng thủ thành không mảy may đoái hoài, tuy La Mã thường xuyên bị người ngoại tộc xâm lăng nhưng rất ít có người phương Đông mắt đen nào đánh tới đây, dù sao trong mắt người La Mã, người phương Đông chẳng qua chỉ là đám người Đột Quyết, nhưng người Đột Quyết đế quốc Sejiuk đang xung đột với đế quốc Đông La Mã, sao có thể tới thành Rome này?
Thấy thủ thành canh cổng không tin những gì mình nói, Conrad vô cùng lo lắng, liền hét lớn:
- Mau mở cổng thành, ta là hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh, hôm qua vẫn còn bàn chuyện với Tế ti, nếu ta gặp nguy hiểm, mấy tên thủ thành cỏn con các ngươi sẽ không gánh nổi tội trạng đâu!
Nghe thấy Conrad nói vậy, tướng thủ thành hơi do dự, liền suy nghĩ đôi lát rồi lên tiếng:
- Ngài đợi một lát, ta sẽ bẩm báo lên trên, xem bề trên có đồng ý cho các ngài vào thành không?
Nhìn thấy quân đội phương Đông sắp đuổi kịp đến nơi, tướng thủ thành lại còn muốn xin chỉ thị bề trên, khiến Conrad giận tím mặt, nhưng gã cũng bó tay, chỉ đành nhẫn nhịn chờ đợi. Kết quả không lâu sau thì thấy tướng bảo vệ thành cùng một vị giáo chủ lên trên cổng thành, theo Conrad biết, giáo chủ rất coi trọng đối với sự an toàn của thành Rome, hằng ngày đều có một vị giáo chủ đi tuần tra ở đầu thành, để tránh quân đội lơ là, nhưng không biết giáo chủ hôm nay là ai?
- Morris?
Khi Conrad nhìn rõ vị giáo chủ trên đầu thành liền lạnh sống lưng, vì giáo chủ phụ trách an toàn tường thành hôm nay lại chính là tên Morris đã đầu hàng Henry bé, nếu đối phương biết tình cảnh hiện tại của mình, chắc sẽ càng không mở cổng thành, đến lúc đó mình chết chắc.
- À, thì ra là Conrad bệ hạ, nhưng ngài không phải đã rời khỏi Rome rồi sao, sao còn đem binh mã đến?
Morris thấy Conrad cũng lạnh tanh nói. Hôm qua Conrad đã đến rất nhiều gia tộc, chỉ không đến nhà gã, điều này chứng tỏ sự xa cách, cộng thêm gã lén lút đi theo Henry bé, Conrad đương nhiên không ưa gì gã.
- Morris giáo chủ, đằng sau chúng ta có một đội quân khổng lồ của người phương Đông đang tiến về đây, mau mở cổng thành, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!
Tuy Conrad biết rõ tình hình không khả quan nhưng lúc này chỉ có thể hạ giọng cầu xin Morris.
- Quân đội người phương Đông? Conrad bệ hạ đang đùa đúng không, thành Rome lấy đâu ra quân đội người phương Đông?
Morris lại cười lạnh nói. Gã không tin lời của Conrad, mặt khác cho dù là thật sự có một đội quân người phương đông đang đến, gã cũng không muốn mở cổng, nếu Conrad chết trong tay kẻ khác thì càng tốt.
Thấy nụ cười nhạo báng của Morris, Conrad cũng biết gã sẽ không mở cổng thành, liền phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, sau đó quay người đi. Nếu đã không vào được thành Rome thì y đành chạy đến nơi khác, hi vọng đám người phương đông ấy không đuổi theo mình, nếu không e rằng bản thân không thoát khỏi kiếp nạn này.
Tuy nhiên đúng lúc Conrad vừa quay người định đi thì đại quân người phương đông phía sau đã đuổi đến, khiến y hét lớn một tiếng không hay, quay người tháo chạy theo hướng khác, đáng tiếc lần này khoảng cách của hai bên quá sát, Hô Diên Khánh cũng không muốn tha cho y, cho nên lập tức có một đội cung thủ chuẩn bị, theo tiếng hạ lệnh của viên tướng, mũi tên lao vun vút, hai ngàn hộ vệ của Conrad dần ngã xuống dưới làn mưa tên.
“Vút vút vút!”
Conrad không thể ngờ cung tên của đối phương lại mạnh đến vậy, có thể bắn trúng trong khoảng cách xa, vì thế y chủ quan không chuẩn bị, trong chốc lát vô số thủ hạ bị trúng tên, thậm chí đến y còn bị trúng một mũi tên ở đầu, may mà có mũ che chắn mới giữ được cái mạng.
Thực ra cũng không lạ, cung nỏ của Đại Tống vốn đã vô cùng mạnh, cho dù Tây Hạ hay Liêu quốc trước kia cũng không thể so sánh với Đại Tống. Còn cung tên của châu Âu sử dụng vẫn còn rất sơ khai, thậm chí còn chưa xuất hiện cung tên hình vòm, cự li bắn rất gần, vì vậy mũi tên của Conrad không phóng đến được chỗ Đại Tống, vừa mới bắt đầu đã thiệt hại đáng kể, nếu không với đội kỵ binh châu Âu hầu hết đều được trang bị khiên giáp của chúng, cho dù thương vong cũng sẽ không nghiêm trọng.
- Phòng thủ! Phòng thủ!
Conrad nhìn thấy binh mã của mình lần lượt bị bắn hạ, lòng đau như rỉ máu, đó đều là quân sĩ tinh nhuệ nhất của y, không ngờ lại dễ dàng bị người khác giết hại như vậy, thậm chí còn không thể phản công.
Morris trên tường thành lúc này cũng tỉnh táo lại sau nỗi bàng hoàng, gã không ngờ thật sự có một đội quân người phương đông xuất hiện, hơn nữa không nói không rằng đã chủ động tấn công quân của Conrad, thậm chí một số mũi tên còn phóng lên đến đầu thành, tuy không gây thương vong cho chúng, nhưng lại chứng minh vũ khí của đối phương vô cùng tối tân, ít nhất gã trước đến nay chưa từng nhìn thấy cung tên nào bắn được xa như vậy.
- Đám người châu Âu này thật yếu ớt, chúng ta đã vào tầm bắn rồi, còn không biết phòng thủ và phản công.
Hô Diên Khánh không biết cung tên ở châu Âu lạc hậu, thấy quân địch dễ dàng bị tên nỏ của mình tiêu diệt phân nửa liền hết sức khinh bỉ lắc đầu thở phì nói, vì nếu đối thủ quá kém, sẽ không đem lại cho ông cảm giác chiến thắng.
Berger và cha con Alec ở bên cạnh Hô Diên Khánh, trước kia họ từng được chứng kiến sự lợi hại của hải quân Đại Tống, bây giờ nhìn thấy hải quân sau khi lên bờ vẫn thể hiện sức chiến đấu đáng sợ liền càng kính nể, đặc biệt là đối với vũ khí tối tân mạnh mẽ của Đại Tống càng khiến họ cảm thấy thực lực của Đại Tống đúng là không thể đo lường được.
Hô Diên Khánh liền chỉ huy quân đội tiến lên, bao vây đám người Conrad, đồng thời những người khác cũng chuẩn bị tấn công Rome. Conrad biết không còn hi vọng tháo chạy, binh sĩ trong tay cũng tổn thất nghiêm trọng, bèn bi phẫn hét:
- Các ngươi là ai, tại sao lại tập kích chúng ta?
- Hả? Y chính là Conrad bệ hạ?
Lúc Berger nhìn thấy Conrad ở giữa binh mã liền không kìm được kinh ngạc kêu lên. Trước đây y từng nhìn thấy Conrad, lúc này tất nhiên liếc mắt là nhận ra đối phương, song y không ngờ sẽ gặp đối phương ở Rome.
Mặc dù Hô Diên Khánh không hiểu lời của Berger nhưng có mang theo phiên dịch, khi phiên dịch nói với ông, người đang bị bao vây chính là huynh trưởng Conrad của công chúa Agnes, ông cũng hết sức bất ngờ, vì theo ông được biết, tuy Conrad được triều đình ủng hộ nhưng bình thường đều ở đế quốc La Mã thần thánh, rất ít khi xuất hiện ở Rome, không ngờ lần này mình lại may mắn như vậy, vừa đến La Mã đã chặn đứng được đối phương ở cổng thành.
Thấy Conrad không phản ứng gì, phiên dịch lại hét lên, đồng thời tướng quân Đại Tống xung quanh cũng giương cung lên, chỉ cần Hô Diên Khánh hạ lệnh, đội kỵ binh chỉ còn lại hơn ngàn người của Conrad chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Thấy tình cảnh này, Conrad chỉ đành thở dài ngao ngán, sau đó ra lệnh quân sĩ thôi chống cự, dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, một nghìn người bên y đối diện với đại quân phương đông hàng vạn người này, đúng là lấy trứng chọi đá.
Theo lệnh đầu hàng của Conrad, quân Tống xung quanh lập tức tiến lên, tước vũ khí và trói chúng lại, vì biết thân phận của Conrad, Hô Diên Khánh còn đặc biệt phái một đội quân hai ngàn người đảm bảo sự an toàn của Conrad, sau này thân phận của Conrad sẽ còn tác dụng lớn cho họ.
Conrad nhìn thấy mình cũng bị trói, khiến y không thể tiếp tục duy trì sự tôn nghiêm của đế vương, tỏ ra vô cùng giận dữ. Nhưng ngay sau đó y lại cảm thấy rất may mắn với lựa chọn đầu hàng của mình, vì y tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng khi đội quân người phương đông tấn công thành.
Conrad nhìn thấy đội quân đột nhiên xuất hiện phía trước, hơn nữa các tướng sĩ đều là người phương Đông mắt đen, áo giáp trên người và vũ khí trong tay vô cùng kì quái, khiến gã lập tức cảm thấy bất an, liền hét lớn chuyển hướng rút lui, quân số của địch thủ ít nhất cũng vài chục ngàn người, còn bên cạnh mình chỉ có hai ngàn kỵ binh hộ vệ, tất nhiên không nên mạo hiểm ở lại.
Hô Diên Khánh cầm quân phía sau cũng thấy quân đội đang rút chạy của Conrad ở đằng trước, nhưng ông không ra lệnh truy kích, thứ nhất ông không biết nhân vật quan trọng như Conrad ở trong đội quân trước mặt, nghĩ rằng đó chỉ là một đội quân La Mã tình cờ đi ra ngoài, thứ hai phía sau Conrad chính là thành Rome, Hô Diên Khánh bọn họ vượt đại dương đến, không mang theo chiến mã, vì thế chỉ dựa vào đôi chân không thể đuổi kịp đối phương, cộng thêm đối phương đang toan tháo chạy vào trong thành, điều này đối với Hô Diên Khánh mà nói chẳng có gì khác, dù sao ông vốn muốn đánh hạ thành Rome.
Conrad dĩ nhiên trở lại, hơn nữa còn mang theo hai ngàn kỵ binh tháo chạy về, khiến hộ vệ thành Rome vô cùng hoảng hốt, nghĩ rằng đối phương định phục kích thành Rome, dù gì nhiều năm nay thành Rome từng nhiều lần bị người ta xâm lược, chỉ riêng ông nội và cha của Conrad đã vô số lần đánh vào thành Rome, vì thế quân phòng thủ của thành Rome vô cùng đề phòng quân đội của gia tộc Conrad, tướng thủ thành thậm chí còn quyết đoán, đóng chặt cổng thành lại, không chịu để Conrad vào thành.
Gặp tình huống này, Conrad tức sôi máu, bèn đích thân tới trước cổng thành hét lớn:
- Mau mở cổng thành, hiện đang có một đội quân lớn mạnh đang thẳng tiến tới thành Rome, hơn nữa toàn bộ đều là đám người phương Đông mắt đen, ta nghi ngờ bọn chúng định tấn công thành Rome, mau để chúng ta vào, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Với lời nói của Conrad, tướng thủ thành không mảy may đoái hoài, tuy La Mã thường xuyên bị người ngoại tộc xâm lăng nhưng rất ít có người phương Đông mắt đen nào đánh tới đây, dù sao trong mắt người La Mã, người phương Đông chẳng qua chỉ là đám người Đột Quyết, nhưng người Đột Quyết đế quốc Sejiuk đang xung đột với đế quốc Đông La Mã, sao có thể tới thành Rome này?
Thấy thủ thành canh cổng không tin những gì mình nói, Conrad vô cùng lo lắng, liền hét lớn:
- Mau mở cổng thành, ta là hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh, hôm qua vẫn còn bàn chuyện với Tế ti, nếu ta gặp nguy hiểm, mấy tên thủ thành cỏn con các ngươi sẽ không gánh nổi tội trạng đâu!
Nghe thấy Conrad nói vậy, tướng thủ thành hơi do dự, liền suy nghĩ đôi lát rồi lên tiếng:
- Ngài đợi một lát, ta sẽ bẩm báo lên trên, xem bề trên có đồng ý cho các ngài vào thành không?
Nhìn thấy quân đội phương Đông sắp đuổi kịp đến nơi, tướng thủ thành lại còn muốn xin chỉ thị bề trên, khiến Conrad giận tím mặt, nhưng gã cũng bó tay, chỉ đành nhẫn nhịn chờ đợi. Kết quả không lâu sau thì thấy tướng bảo vệ thành cùng một vị giáo chủ lên trên cổng thành, theo Conrad biết, giáo chủ rất coi trọng đối với sự an toàn của thành Rome, hằng ngày đều có một vị giáo chủ đi tuần tra ở đầu thành, để tránh quân đội lơ là, nhưng không biết giáo chủ hôm nay là ai?
- Morris?
Khi Conrad nhìn rõ vị giáo chủ trên đầu thành liền lạnh sống lưng, vì giáo chủ phụ trách an toàn tường thành hôm nay lại chính là tên Morris đã đầu hàng Henry bé, nếu đối phương biết tình cảnh hiện tại của mình, chắc sẽ càng không mở cổng thành, đến lúc đó mình chết chắc.
- À, thì ra là Conrad bệ hạ, nhưng ngài không phải đã rời khỏi Rome rồi sao, sao còn đem binh mã đến?
Morris thấy Conrad cũng lạnh tanh nói. Hôm qua Conrad đã đến rất nhiều gia tộc, chỉ không đến nhà gã, điều này chứng tỏ sự xa cách, cộng thêm gã lén lút đi theo Henry bé, Conrad đương nhiên không ưa gì gã.
- Morris giáo chủ, đằng sau chúng ta có một đội quân khổng lồ của người phương Đông đang tiến về đây, mau mở cổng thành, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!
Tuy Conrad biết rõ tình hình không khả quan nhưng lúc này chỉ có thể hạ giọng cầu xin Morris.
- Quân đội người phương Đông? Conrad bệ hạ đang đùa đúng không, thành Rome lấy đâu ra quân đội người phương Đông?
Morris lại cười lạnh nói. Gã không tin lời của Conrad, mặt khác cho dù là thật sự có một đội quân người phương đông đang đến, gã cũng không muốn mở cổng, nếu Conrad chết trong tay kẻ khác thì càng tốt.
Thấy nụ cười nhạo báng của Morris, Conrad cũng biết gã sẽ không mở cổng thành, liền phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, sau đó quay người đi. Nếu đã không vào được thành Rome thì y đành chạy đến nơi khác, hi vọng đám người phương đông ấy không đuổi theo mình, nếu không e rằng bản thân không thoát khỏi kiếp nạn này.
Tuy nhiên đúng lúc Conrad vừa quay người định đi thì đại quân người phương đông phía sau đã đuổi đến, khiến y hét lớn một tiếng không hay, quay người tháo chạy theo hướng khác, đáng tiếc lần này khoảng cách của hai bên quá sát, Hô Diên Khánh cũng không muốn tha cho y, cho nên lập tức có một đội cung thủ chuẩn bị, theo tiếng hạ lệnh của viên tướng, mũi tên lao vun vút, hai ngàn hộ vệ của Conrad dần ngã xuống dưới làn mưa tên.
“Vút vút vút!”
Conrad không thể ngờ cung tên của đối phương lại mạnh đến vậy, có thể bắn trúng trong khoảng cách xa, vì thế y chủ quan không chuẩn bị, trong chốc lát vô số thủ hạ bị trúng tên, thậm chí đến y còn bị trúng một mũi tên ở đầu, may mà có mũ che chắn mới giữ được cái mạng.
Thực ra cũng không lạ, cung nỏ của Đại Tống vốn đã vô cùng mạnh, cho dù Tây Hạ hay Liêu quốc trước kia cũng không thể so sánh với Đại Tống. Còn cung tên của châu Âu sử dụng vẫn còn rất sơ khai, thậm chí còn chưa xuất hiện cung tên hình vòm, cự li bắn rất gần, vì vậy mũi tên của Conrad không phóng đến được chỗ Đại Tống, vừa mới bắt đầu đã thiệt hại đáng kể, nếu không với đội kỵ binh châu Âu hầu hết đều được trang bị khiên giáp của chúng, cho dù thương vong cũng sẽ không nghiêm trọng.
- Phòng thủ! Phòng thủ!
Conrad nhìn thấy binh mã của mình lần lượt bị bắn hạ, lòng đau như rỉ máu, đó đều là quân sĩ tinh nhuệ nhất của y, không ngờ lại dễ dàng bị người khác giết hại như vậy, thậm chí còn không thể phản công.
Morris trên tường thành lúc này cũng tỉnh táo lại sau nỗi bàng hoàng, gã không ngờ thật sự có một đội quân người phương đông xuất hiện, hơn nữa không nói không rằng đã chủ động tấn công quân của Conrad, thậm chí một số mũi tên còn phóng lên đến đầu thành, tuy không gây thương vong cho chúng, nhưng lại chứng minh vũ khí của đối phương vô cùng tối tân, ít nhất gã trước đến nay chưa từng nhìn thấy cung tên nào bắn được xa như vậy.
- Đám người châu Âu này thật yếu ớt, chúng ta đã vào tầm bắn rồi, còn không biết phòng thủ và phản công.
Hô Diên Khánh không biết cung tên ở châu Âu lạc hậu, thấy quân địch dễ dàng bị tên nỏ của mình tiêu diệt phân nửa liền hết sức khinh bỉ lắc đầu thở phì nói, vì nếu đối thủ quá kém, sẽ không đem lại cho ông cảm giác chiến thắng.
Berger và cha con Alec ở bên cạnh Hô Diên Khánh, trước kia họ từng được chứng kiến sự lợi hại của hải quân Đại Tống, bây giờ nhìn thấy hải quân sau khi lên bờ vẫn thể hiện sức chiến đấu đáng sợ liền càng kính nể, đặc biệt là đối với vũ khí tối tân mạnh mẽ của Đại Tống càng khiến họ cảm thấy thực lực của Đại Tống đúng là không thể đo lường được.
Hô Diên Khánh liền chỉ huy quân đội tiến lên, bao vây đám người Conrad, đồng thời những người khác cũng chuẩn bị tấn công Rome. Conrad biết không còn hi vọng tháo chạy, binh sĩ trong tay cũng tổn thất nghiêm trọng, bèn bi phẫn hét:
- Các ngươi là ai, tại sao lại tập kích chúng ta?
- Hả? Y chính là Conrad bệ hạ?
Lúc Berger nhìn thấy Conrad ở giữa binh mã liền không kìm được kinh ngạc kêu lên. Trước đây y từng nhìn thấy Conrad, lúc này tất nhiên liếc mắt là nhận ra đối phương, song y không ngờ sẽ gặp đối phương ở Rome.
Mặc dù Hô Diên Khánh không hiểu lời của Berger nhưng có mang theo phiên dịch, khi phiên dịch nói với ông, người đang bị bao vây chính là huynh trưởng Conrad của công chúa Agnes, ông cũng hết sức bất ngờ, vì theo ông được biết, tuy Conrad được triều đình ủng hộ nhưng bình thường đều ở đế quốc La Mã thần thánh, rất ít khi xuất hiện ở Rome, không ngờ lần này mình lại may mắn như vậy, vừa đến La Mã đã chặn đứng được đối phương ở cổng thành.
Thấy Conrad không phản ứng gì, phiên dịch lại hét lên, đồng thời tướng quân Đại Tống xung quanh cũng giương cung lên, chỉ cần Hô Diên Khánh hạ lệnh, đội kỵ binh chỉ còn lại hơn ngàn người của Conrad chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Thấy tình cảnh này, Conrad chỉ đành thở dài ngao ngán, sau đó ra lệnh quân sĩ thôi chống cự, dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, một nghìn người bên y đối diện với đại quân phương đông hàng vạn người này, đúng là lấy trứng chọi đá.
Theo lệnh đầu hàng của Conrad, quân Tống xung quanh lập tức tiến lên, tước vũ khí và trói chúng lại, vì biết thân phận của Conrad, Hô Diên Khánh còn đặc biệt phái một đội quân hai ngàn người đảm bảo sự an toàn của Conrad, sau này thân phận của Conrad sẽ còn tác dụng lớn cho họ.
Conrad nhìn thấy mình cũng bị trói, khiến y không thể tiếp tục duy trì sự tôn nghiêm của đế vương, tỏ ra vô cùng giận dữ. Nhưng ngay sau đó y lại cảm thấy rất may mắn với lựa chọn đầu hàng của mình, vì y tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng khi đội quân người phương đông tấn công thành.
Danh sách chương