Bạch Sương rời khỏi phòng khách phát trực tiếp, đi về phòng ký túc xá, muốn đi tới đó cần phải đi qua 7 8 chỗ ngoặt trên hành lang.

Lãn Đản ở bên tai cô ríu ra ríu rít, [Chủ nhân, lúc nãy người thực sự đã khóc rồi sao? Người có phải bị tình cảm giữa nguyên chủ và Thẩm Mậu Tùng làm cho cảm động rồi không? ]

Trong lòng Lãn Đản có một niềm vui nói không nên lời.

Nó là thần thú khế ước của Bạch Sương, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Sương, Bạch Sương chính là một nữ thần vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng.

Tới thế giới bên trong hố đen, Bạch Sương đột nhiên bị mất đi thần lực, nhưng cô vẫn rất mạnh mẽ.

Sự lạnh nhạt của Bạch Sương ở thế giới trước Lãn Đản vẫn luôn nhìn vào trong mắt.

Nó không hiểu, tại vì sao nữ thần chủ nhân dịu dàng lại biến thành như vậy.

Chẳng nhẽ là bởi vì sự việc bị mai phục hãm hại nghìn năm trước, làm cho tính cách của chủ nhân thay đổi lớn đến vậy?

Nhưng vừa mới lúc nãy, khi chủ nhân hướng về ống kính máy quay nói chuyện với Thẩm Mậu Tùng, dường như Lãn Đãn lại được nhìn thấy vị nữ thần có tính cách dịu dàng năm xưa.

"Không có." Ngữ khí của Bạch Sương rất lãnh đạm, "Chẳng qua là vì để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."

Ảo tưởng đẹp đẽ của Lãn Đản đột ngột dừng lại, [Cái, cái gì? ]

"Nhiệm vụ thứ hai không phải muốn khôi phục quan hệ với Thẩm Mậu Tùng sao?

Màn biểu hiện của ta lúc nãy chỉ là làm nóng người mà thôi, muốn thực sự khôi phục phải chờ đến lúc bắt đầu gặp được Thẩm Mậu Tùng."

Lúc Bạch Sương nói chuyện, giống như cô chỉ đang nói một nhiệm vụ máy móc không chứa một chút tình cảm nào.

Miệng của Lãn Đản mở ra rồi lại mở ra, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Chủ nhân nói có lý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Lúc Bạch Sương đi đến giữa hành lang thứ hai, vì thính lực vượt xa người thường của cô, nên cô đã nghe thấy âm thanh phát ra từ vườn hoa nhỏ.

Ở đây mặc dù được gọi là ký túc xá, nhưng trên thực tế là một khu biệt thự cực lớn được tổ chương trình bao trọn.

Bên trong có đầy đủ cơ sở vật chất các loại, cảnh vật giống như cái vườn hoa nhỏ này có những mấy cái.

Bạch Sương lờ mờ nghe thấy được hai chữ Cận Diễm.

[Chủ nhân, là Cận Diễm! Cận Diễm chính là thần sa ngã trong thế giới này, xông lên!]

Bởi vì không để ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của các luyện tập sinh, nên đèn đường ở trong vườn hoa nhỏ chỉ được phát ra chút ánh sáng yếu ớt.

Ở bên trong trồng đủ kiểu đủ loại hoa, vừa dày vừa hỗn tạp, có tính che chắn rất tốt.

Thế nên, cho dù bên trong đang đứng hai người đàn ông, cơ bản cũng sẽ không làm cho người khác chú ý tới.

"Mày đã bị chôn vùi hai năm, đã qua thời kỳ rồi, sao còn dám ở trước mặt tao giả vờ thanh cao, giả vờ tai to mặt lớn hả?" Người đàn ông đang mặc trên người bộ áo quần thuộc mẫu thu đông mới nhất của một thương hiệu xa xỉ, hất cằm tỏ vẻ khinh thường nói.

Hắn ta đeo kính râm, không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng dựa vào ánh sáng nhẹ nhàng của đèn đường thì có thể nhìn thấy được lớp trang điểm mỏng trên khuôn mặt hắn và dựa vào đường nét khuôn mặt có thể nhìn ra được hắn không phải là một người có khuôn mặt ưa nhìn.

"Cận Diễm, đã muộn như thế này rồi, tao cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian với mày nữa.

Chỉ cần mày quỳ xuống, giúp tao lau đi vết bẩn lúc nãy mày dẫm lên giày của tao, tao liền đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không tính toán với mày nữa.

Tao còn phải vội đi gặp mẹ nuôi, mày nhanh lên, nếu không mẹ nuôi sẽ không tha cho mày đâu!"

Dụ Kiêu Dương không kiên nhẫn mà lắc lắc mũi chân, trên mặt đôi giày da đắt đỏ, có một vệt dấu giày nho nhỏ.

Nhỏ tới nỗi hắn ta chỉ cần bước đi thêm vài bước, gió sẽ thổi đi những dấu vết để lại trên mặt đôi giày.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, nếu không thì anh tháo giày ra, tôi giúp anh lau." Cận Diễm cúi đầu nhìn đôi giày kia, ngữ khí không khiêm tốn cũng không hống hách mà nói.

Dụ Kiêu Dương tức giận, hắn cởi kính râm ra, lộ ra đôi mắt trang điểm kiểu khói, một bàn tay không chút khách sáo mà đánh vào sau đầu của Cận Diễm.

"Tao nói mày, có phải là nghe không hiểu tiếng người nói không hả? Tao kêu mày quỳ xuống lau, nhanh quỳ xuống!

Cận Diễm, mày có phải cho rằng bị chôn vùi hai năm cũng không có vấn đề gì chứ?

Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu mày mà không quỳ xuống cho tao, tao lập tức nói với mẹ nuôi để bà chôn vùi mày tiếp! Lần này có thể chính là mãi mãi đó!"

Cận Diễm bị đánh cho một cái nên hơi choáng váng, suýt chút nữa là té ngã.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt sâu thẳm nhìn chằm chằm chằm vào Dụ Kiêu Dương, một câu cũng không nói, vậy mà lại làm cho Dụ Kiêu Dương tự nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một cách kỳ lạ, có một cảm giác sợ hãi giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm lên người mình.

"Mày, mày thử nhìn tao kiểu đó nữa tao xem! Tao móc mắt mày ra đấy!" Âm thanh của Dụ Kiêu Dương đột nhiên tăng cao gấp hai lần, dù vẫn sợ hãi nhưng hắn vẫn lấy hết cam đảm mà hét lên.

Hắn không nghĩ rằng làm vậy thật sự có tác dụng, đôi mắt âm u dọa người của Cận Diễm đột nhiên trở nên bình tĩnh lại.

Dụ Kiêu Dương đắc ý chống nạnh, "Nhanh lên, quỳ xuống!"

Hắn nâng cao chân lên muốn để cho Cận Diễm lau, nhưng vào giây tiếp theo, đột nhiên có một cái túi màu đen chụp vào đầu của hắn.

"Ai thế! Thả.." Dụ Kiêu Dương còn chưa kịp la lên mấy từ tiếp theo, thì đã bị một loạt cú đấm giáng xuống, đau đớn tới nỗi chỉ có thể liên lục xin tha.

Cái túi màu đen che chắn hết cả đầu của hắn, hắn căn bản nhìn không thấy ai đang đánh hắn.

Thậm chí hắn còn không thể phân biệt được người đánh hắn là nam hay nữ.

Cuối cùng, Dụ Kiêu Dương bị đánh đến mê man, trước mắt chỉ thấy toàn màu đen mà ngất đi.

Cận Diễm chẳng nói câu nào mà nhìn vào người con gái trước mặt.

Bạch Sương vỗ vỗ tay, đi về phía anh, sau đó dùng tốc độ cực kỳ nhanh nắm lấy tay anh mà chạy về phía sau.

Nếu như đổi lại là người khác, Cận Diễm căn bản sẽ không thể nào để người đó tới gần mình như vậy, chứ đừng nói đến việc dắt tay.

Nhưng người con gái trước mặt..

Không biết bởi vì sao, vào lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa thân thiết đến kỳ lạ.

Vì vậy liền để mặc cho cô dắt tay anh, hai người cùng nhau chạy tới hạ lưu hồ nhân tạo của khu biệt thư.

"Anh yên tâm, cả đoạn đường lúc nãy chúng ta chạy tôi đã chọn những con đường mòn không có camera giám sát, chỗ vườn hoa nhỏ bên kia cũng không có camera giám sát, sẽ không có người phát hiện ra đâu." Bạch Sương thả tay của Cận Diễm ra.

Cận Diễm nhẹ nhàng cử động ngón tay.

Lòng bàn tay trống rỗng, trong lòng anh cũng tự nhiên dấy lên một cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Kỳ lạ.

Bạch Sương nhớ tới cái gì đó, rồi cả khuôn mặt lập tức trở nên căng thẳng nhìn vào anh, "Cận lão sư, tôi đó là giúp anh trả thù, anh ngàn vạn lần đừng có bán đứng tôi đấy!

Chú thích: Ở trong giới giải trí nói riêng ở Trung Quốc thường mọi người sẽ đều gọi nhau là thầy; Lão sư nghĩa là thầy.

Nếu như ngày mai cái người đó muốn truy cứu, anh hãy nói là do trời quá tối nên anh không nhìn thấy người đánh hắn, có biết không?"

Âm thanh kết thúc câu nói của người con gái hơi tăng lên, giọng nói nguyên bản của cô rất yểu điệu, lúc này lại tăng thêm một giọng điệu van xin, phối với khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm đáng yêu, vậy thử hỏi có người đàn ông nào mà không gật đầu đồng ý cơ chứ?

Cận Diễm "Ừ" một tiếng, không có biểu cảm gì, hỏi ngược lại: "Cô không biết người đó là ai sao?"

Trong hai năm Cận Diễm bị chôn vùi, giải trí Tinh Diệu đã dồn hầu như toàn bộ nguồn lực của mình lên người Dụ Kiêu Dương.

Làm cho hắn vượt lên danh tiếng của "Cận Diễm tiểu sư đệ" để lao vào giới giải trí, giờ đây hắn đã trở thành một nam minh tinh được nhiều người biết tới, và có số lượng Fan rất lớn.

"Tôi cần gì phải biết hắn là ai, hắn lại không phải là người hướng dẫn hay ban giám khảo của tôi, đối với tôi mà nói thì một chút cũng không quan trọng." Bạch Sương lý lẽ hùng hồn nói.

Trăng tròn trên đỉnh đầu vừa to vừa sáng, cô nhẹ nhàng cười, trong đôi mắt phượng xinh đẹp câu người của cô phản chiếu khuôn mặt của Cận Diễm.

"Ở giai đoạn này trong cuộc đời của tôi, đối với tôi mà nói thì người quan trọng nhất chính là anh đó, Cận lão sư."

".. tôi?" Cận Diễm kinh ngạc.

Trên khuôn mặt anh tuấn quanh năm tê liệt không có bất kỳ một biểu cảm nào của anh, lần đầu tiên xuất hiện một biểu cảm sống động như vậy.

Bạch Sương dựa gần vào anh, chiều cao của hai người chênh lệch nhau nửa cái đầu.

Cô cúi đầu, đôi tay mảnh mai như không xương của cô nhẹ nhàng đưa lên nắm lấy cà – vạt của Cận Diễm, kề vào tai anh, giọng nói kiều mị mê hoặc của cô nhẹ nhàng bay vào tai của anh.

"Đúng, chính là anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện