Trái tim của Cận Diễm đập mạnh tới dường như sắp nhảy ra ngoài, đôi tai nhanh chóng nhuộm lên một màu đỏ nhạt.

Bạch Sương thả cà – vạt của anh ra, cô cúi đầu, vừa cẩn thận làm phẳng các nếp nhăn trên cà – vạt, vừa nói: "Cận lão sư, hai năm trước tôi chính là Fan của anh, vào lúc đó tôi vô cùng yêu thích anh.

Không ngờ rằng hai năm sau, tôi có thể có cơ hội được tiếp xúc với anh trong phạm vi gần đến vậy.

Cận lão sư, anh yên tâm, tôi chắc chắc sẽ biểu hiện thật tốt, tôi chắc chắn sẽ xuất đạo, tôi còn muốn được đứng trên sân khấu biểu diễn cũng với anh, cùng nhau diễn xuất nữa đó."

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô giống như một bông hoa mùa hè tươi đẹp mà cười một nụ cười thật tươi.

Trên người của cô, đã có vẻ quyến rũ, lại có cả sự đơn thuần, hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược nhau này cô đều có thể thể hiện một cách hoàn mỹ.

Đồng thời làm cho người khác kinh ngạc, cũng làm cho người ta cực kỳ tò mò, rốt cuộc cô là một con người như thế nào.

Cận Diễm gian nan dời đi ánh mắt, mặt vẫn như cũ không chút biểu cảm gì, "Thời gian không còn sớm nữa, cô nhanh quay về ký túc xá nghỉ đi ngơi đi.

Ngày mai còn phải luyện tập, lần biểu diễn công khai đầu tiên rất nhanh sẽ bắt đầu, cô cần phải có đầy đủ năng lượng."

"Vậy tôi đi trước đây, lần sau gặp lại, Cận lão sư." Bạch Sương vẫy vẫy tay với Cận Diễm, vô cùng quyết đoán mà quay người bước đi. "

Dưới ánh trăng, ngược lại với cô thì Cận Diễm lại đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, ánh mắt không ý thức được mà nhìn theo bóng dáng đang đi một lúc một xa kia.

Cho đến khi cô biến mất khỏi tầm nhìn.

Cận Diễm mới chậm rãi lắc đầu, không rõ nguyên nhân mà cười một tiếng, bộ dạng giống như tự đánh giá thấp bản thân mà nói với chính mình:" Là tới tuổi rồi, nên mới vô duyên vô cớ bị hormone của cô ấy hấp dẫn sao. "

Cận Diễm tự mình điều chỉnh một chút, rất nhanh liền khôi phục lại vẻ vô cảm như ban đầu.

Anh dựa theo con đường lúc nãy chạy tới đây, một lần nữa quay về vườn hoa nhỏ.

Dụ Kiêu Dương bị bao đen chụp đầu đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Ánh mắt của Cận Diễm trở nên tối tăm hơn, trong đáy mắt giống như có một ngọn lửa màu đen đang lay động.

Anh cõng Dụ Kiêu Dương lên, không một tiếng động mà rời khỏi chỗ này, lái xe ô – tô đưa Dụ Kiêu Dương tới một khách sạn năm sao ở lân cận.

Dừng xe ở bên đường, Cận Diễm tùy tiện lên mạng tìm đại một số điện thoại, vừa mới gọi tới chưa bao lâu, thì đã có một người phụ nữ trẻ tuổi thân hình quyến rũ nóng bỏng đi tới.

Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là một hotgirl trên mạng đã qua phẫu thuật thẩm mỹ, mặc dù cô ta cũng yêu diễm, nhưng khí chất rất dung tục, so với sự yêu diễm của Bạch Sương thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

" Chời ơi, anh ấy là Dụ Kiêu Dương sao? Tiểu thịt tươi đang hot Dụ Kiêu Dương? "Sau khi người phụ nữ nhìn thấy người ở ghế sau xe ô – tô, nhịn không được mà phát ra âm thanh kinh ngạc.

Cô ta nghìn vạn lần cũng không ngờ tới, một người mẫu nộn mẫu đẳng cấp thấp như mình, lại có thể có một ngày cùng minh tinh nổi tiếng như thế qua đêm.

Chú thích: Nộn mẫu dùng để chỉ những người mẫu trẻ xinh đẹp, họ là những người mẫu theo nghĩa phi truyền thống, họ không được đào tạo chính thống và còn rất trẻ thậm chí dưới 20 tuổi, chỉ cần xinh đẹp dễ thương không nhất thiết phải chú trọng chiều cao.

" Chứng minh thư và tiền đều ở trong ví tiền của hắn ta, cô mang hắn đi đi. "Cận Diễm nhỏ giọng nói," Xong việc thì chụp mấy tấm hình gửi cho người tên là "Dương tổng" trong điện thoại của hắn. "

" A? Còn phải gửi hình ảnh? Tôi sẽ không có việc gì chứ? "Người phụ nữ do dự.

Cận Diễm cái gì cũng không nói, trực tiếp ném cho cô ta một xấp tiền.

Một xấp tiền này ít nhất cũng có giá trị ba vạn tệ.

Chú thích :3 vạn tệ = 30.000 tệ = 105.000.000 vnđ, tỷ giá khoảng 1tệ = 3.500vnđ

Người phụ nữ thấy vậy liền vui mừng hớn hở lấy xấp tiền nhét vào trong túi, vẫy vẫy tay," Được rồi, mọi chuyện cứ giao cho tôi! "

* * *

Bạch Sương quay về phòng ký túc xá, trong phòng một mảng đen kịt.

Vì để luyện tập sinh có thể ngủ ngon, nhằm tạo nên trạng thái tinh thần càng tốt hơn để luyện tập, vào mỗi buổi tối cứ đến 12 giờ đêm tổ chương trình sẽ tắt hết đèn.

Nhưng lúc ở trong phòng ký túc xá của Lâm Ấu Điềm, Bạch Sương đều đã đi tắm và đánh răng rồi, cho nên cô chỉ cần thay đồ ngủ là đã có thể đi ngủ.

Bạch Sương cất cuốn sổ và cây bút đi, mang đồ ngủ sau đó lên giường, vừa giẫm một chân lên giường, lòng bàn chân liền cảm thấy ươn ướt.

Cô lui xuống sờ sờ ga trải giường, thì có một mùi cà phê nhàn nhạt xông tới.

Có người đổ cà phê lên giường của cô.

Cái giường này không thể ngủ được nữa, bắt buộc phải thay ra giường.

Nhưng ra giường đều do tổ chương trình sắp xếp nhân viên vệ sinh tới đổi, Bạch Sương không hề biết nó nằm ở chỗ nào.

Bây giờ bốn phía tối om, cô cũng không có cách nào đi tìm được.

Bạch Sương ngồi trong bóng tối trầm mặc một phút, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng ký túc xá.

[Chủ nhân, vì sao người lại không gọi ba người khác ở trong phòng ký túc xá dậy, hỏi xem trong đám người bọn họ là ai đã đổ cà phê? ] Lãn Đản rất tức giận.

[Bọn họ cũng quá đáng ghét rồi, chuyên môn nhân lúc người không có ở đó mà giởi thủ đoạn bỉ ổi, đây không phải là cố tình không cho người ngủ sao!]

" Nếu như ba người bọn họ ai cũng không chịu thừa nhận thì sao? "Bạch Sương lãnh đạm hỏi ngược lại.

Lãn Đản nói: [Vậy thì đánh cho đến khi nào bọn họ thừa nhận, giống như lúc chủ nhân đánh đám người xấu ở thế giới trước vậy!]

" Sau khi đánh xong bọn họ thì sao? Không có máy quay, không có chứng cứ, ta lại đánh người, tổ chương trình có thể sẽ trực tiếp loại ta ra khỏi chương trình.

Chờ sau khi cái thông tin ta đánh người bị lan truyền ra bên ngoài, cũng sẽ không có người nào đứng về phía của ta, bọn họ sẽ chỉ đồng tình với kẻ yếu. "

Bạch Sương nhìn nhận rất rõ ràng, cô biết rằng, thế giới này và thế giới trước không giống nhau.

Ở chỗ này, nếu cô động thủ trước thì chính là cô không đúng.

Nhiệm vụ thứ ba là muốn cô nổi tiếng lên, vậy cô chắc chắn cần phải xuất đạo, nhất định phải chống đỡ đến lúc chương trình kết thúc.

Không thể để người khác nắm được điểm yếu, cũng không thể để người khác có bất kỳ một lý do nào để đem cô đuổi ra khỏi chương trình.

Thân là một thần thú, Lãn Đản cũng không ngốc, sau khi được Bạch Sương chỉ ra hai câu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

[Ồ! Chủ nhân, tôi hiểu rồi! Tôi nói mà, tại vì sao trước đó người dạy dỗ Tân Hân Hinh xong, lại nói với Lâm Ấu Điềm bọn họ là do Tân Hân Hinh tự mình trượt ngã.

Còn có lúc nãy đánh Dụ Kiêu Dương, cũng là đi tìm cái túi đựng rác màu đen trước rồi chụp lên đầu hắn, mục đích cũng chỉ vì không để hắn nhìn thấy người.

Nếu không đến lúc hắn tỉnh sẽ đi tới tổ chương trình tố cáo, rồi dùng đặc quyền đem người loại ra khỏi chương trình!]

" Ừ, xem ra ngươi cũng không phải ngốc lắm. "Bạch Sương cười nhẹ.

Cô đi không có mục đích, cứ tùy tiện đi lang thang xung quanh, đi đến một chỗ ngoặt lại đột nhiên đối mặt với Cận Diễm.

Tim của Cận Diễm nhảy lên, dừng bước chân lại.

Bạch Sương nhìn thấy anh vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi và cái cà – vạt kia, nghi hoặc hỏi:" Cận lão sư, tại sao anh đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi? "

Trong lúc nói chuyện, chóp mũi của Bạch Sương nhẹ nhàng ngửi ngửi, đầu mày hơi nhăn lại.

Cô ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt.

Là mùi trên người của Dụ Kiêu Dương.

Cận Diễm lại hỏi ngược lại:" Cô sao lại mặc đồ ngủ chạy ra ngoài này? Mặc dù bây giờ cô là luyện tập sinh, nhưng cũng là nghệ sĩ dự bị, không thể không để ý hình tượng như vậy. "

" Giường tôi bị người ta đổ cà phê lên, không có cách nào ngủ được, liền ra ngoài này đi dạo. "Bạch Sương nói.

" Đổ cà phê? "Cận Diễm vừa nghe đã biết đây là thủ đoạn gì, dù gì thì năm xưa anh cũng hứng chịu ánh mắt đỏ hoe của vô số người, nhiều người như vậy đều nhằm vào anh, vậy thì còn có thủ đoạn nào mà anh chưa nếm qua chứ.

Có lẽ là bởi vì đều trải qua chuyện giống nhau nên trong lòng sinh ra sự đồng cảm, rất nhanh Cận Diễm đã ra quyết định," Cô đợi đây, tôi đi lấy cho cô một bộ chăn ga mới. "

" Không cần đâu Cận lão sư, bộ chăn ga của mọi người đều đồng nhất, tôi lấy của anh, ngày mai nếu bọn họ nhìn thấy được thì còn không biết sẽ nói như thế nào nữa. "

Bạch Sương hướng về phía Cận Diễm thè lưỡi, trong sự vui đùa còn chứa thêm một chút bất lực.

Cận Diễm trái lại không nghĩ tới điểm này, chỉ có thể nói:" Được thôi. "

" Vậy Cận lão sư, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, tôi lại đi dạo thêm chút nữa. "Bạch Sương vẫy vẫy tay, rồi đi về phía bãi cỏ.

Nhìn hướng đi của cô, cô là đang đi tới hồ nhân tạo.

Bạch Sương đi được một đoạn đường, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Cô quay người," Cận lão sư? "

Cận Diễm vô cùng thản nhiên," Tôi có chút khó ngủ, có phiền nếu đi cùng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện