Emily là huyết thống Trung Nga, có mái tóc đen và đôi mắt màu xanh lục, dáng người cao, vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Mọi người đều kinh ngạc đến phát ngốc, không ngờ rằng Bạch Sương thực sự gọi tới một người thật, với lại nhìn cũng có chút dọa người.

"Người phụ nữ này chắc không phải là Emily thật chứ?" Nhìn cô ấy có vẻ rất chuyên nghiệp.

"Ngốc, nếu đã là người mà Thẩm Bạch Sương gọi tới, vậy chắc chắn sẽ gọi người nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp rồi chứ sao!"

"Làm sao tớ lại cảm thấy hình như mọi người hiểm lầm Thẩm Bạch Sương rồi, cô ấy chắc là thực sự quen Emily."

Nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của những người luyện tập sinh khác, sắc mặt của Tân Hân Hinh trở nên rất khó coi.

Cô ta bước lên phía trước, quan sát Emily một lượt từ trên xuống dưới.

Hả.. cô làm sao lại cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt chứ?

Không đúng không đúng, người nước mình nhìn nhiều người nước ngoài cũng đều cảm thấy khuôn mặt họ có chút tương tự.

Cho nên không phải cô nhìn quen mắt, mà là người phụ nữ này trong số những người nước ngoài, là người có khuôn mặt phổ biến!

"Emily, chính là chai kia." Bạch Sương trực tiếp xem nhẹ Tân Hân Hinh, chỉ vào chai toner trên giá cạnh chuyên viên chăm sóc mà nói.

Emily gật đầu với Bạch Sương, nhìn về hướng chuyên viên chăm sóc, cười rất thân thiện, dùng quốc ngữ nói rất lưu loát, "Có thể phiền cô giúp tôi mang nó lại đây không?"

Chuyên viên chăm sóc nhìn thấy khuôn mặt chân chính của Emily, nghe thấy âm thanh của cô, cả người giống như một cái sàng vậy, không khống chế được mà run rẩy lên.

Là, là cô ấy, thật sự là cô ấy!

Đứa con gái đó thực sự đã mời bậc thầy thẩm mỹ đệ nhất Emily tới!

"Ngài đợi một chút.. tôi bây giờ, giờ liền lấy cho ngài.." Chuyên viên chăm sóc vừa luống cuống vừa kích động, đến nói chuyện cũng bị lắp (cà lăm), lúc cầm chai toner cũng cầm không vững, làm chai toner trượt xuống rơi trên cái giá.

Tân Hân Hinh thốt ra tiếng châm biếm: "Bản thân cô không có chân không có tay sao, danh tiếng không lớn, nhưng sự kiêu căng thì lại không nhỏ.

Cô tới địa bàn của tôi, mà còn dùng lời lẽ hùng hồn sai người của tôi làm việc cho cô?"

Trên khuôn mặt Emily vẫn duy trì nụ cười nhẹ lịch sự như cũ, "Vị nữ sĩ này, bởi vì cô và bạn của tôi vì chai nước toner này mà nảy sinh sự bất đồng, để tránh trường hợp cô nghĩ tôi động tay chân với chai nước toner này, cho nên tôi mới không tự mình tới lấy.

Xin hỏi cô còn có thắc mắc gì khác nữa không?"

"Tôi.." Tân Hân Hinh bị những lời của Emily chẹn họng, cũng không nói ra được lý do gì.

"Của ngài đây!" Lúc này chuyên viên chăm sóc đã chạy chậm tới, kính cẩn dùng hai tay mà nâng chai nước toner lên.

Thái độ mà chị ta đối với Emily, lại làm cho những luyện tập sinh khác nhỏ tiếng bàn tán.

Sau khi Tân Hân Hinh nghe thấy, cảm thấy hành vi nịnh hót mà chuyên viên chăm sóc đối với Emily chính là quang minh chính đại đánh vào mặt cô ta!

Lẽ nào chuyên viên chăm sóc không biết đây là người phụ nữ mà Thẩm Bạch Sương gọi tới hay sao?

Đúng thật là không có mắt nhìn!

"Được rồi, cô đứng qua một bên đi!" Ngữ khí Tân Hân Hinh không tốt mà đẩy chuyên viên chăm sóc đi.

Emily mở chai nước toner ra, đổ ra một ít thoa lên mu bàn tay.

Sau khi cô quan sát mấy giây, liền ngẩng đầu lên cười nói: "Thẩm tiểu thư nói không sai, đây đúng thật là nước lã."

Nghe xong, cả người chuyên viên chăm sóc như bị sét đánh trúng, đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa là té ngã.

Còn Tân Hân Hinh thì bày ra dáng vẻ "Tôi sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy."

Hai tay cô ta đan chéo trước ngực, kiêu ngạo nói: "Cô là người Thẩm Bạch Sương gọi tới, cô chắc chắn sẽ nói giúp Thẩm Bạch Sương. Cô nói đây là nước lã, vậy chứng cứ đâu?"

Emily cũng không nhiều lời, trực tiếp uống một ngụm.

"Trời ơi! Chị ta thực sự đã uống rồi! Cho nên đó thực sự là nước lã sao!"

"Cho dù là nước lã cũng không thể trực tiếp uống vào chứ, sẽ bị tiêu chảy đó!"

Tân Hân Hinh cũng bắt đầu hoảng loạn, cô ta không nghĩ tới Emily thực sự sẽ uống nước toner.

"Cô mau nhổ ra đi, đây mà thẩm mỹ viện của nhà tôi, nếu cô xảy ra chuyện gì ở đây sẽ liên lụy đến nhà của tôi đó, cô mau nhổ ra!" Cô ta vội vã đi lên phía trước muốn móc họng cho Emily.

"Emily!" Ngoài cửa truyền tới một âm thanh mang theo sự vui mừng.

Tân Hân Hinh nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, liền sững sờ, "Mẹ?"

Mẹ Tân không buồn nhìn con gái mình một cái, tươi cười bước về phía Emily, cho cô ấy một cái ôm thật lớn.

"Emily, tôi nghe nói cô không phải đi công tác rồi sao, quay về lúc nào vậy?" Mẹ Tân cười vô cùng rực rỡ, trong nụ cười còn ẩn chứa chút nịnh hót.

Emily lau đi vệt nước trên khóe miệng, cười nhẹ đáp: "Tối qua."

"Ai ya, tối qua mới quay về, hôm nay sao lại có thời gian tới Beauty vậy? Vả lại, tới sao lại không báo với tôi một tiếng, để tôi đi đón cô chứ."

Nhìn mẹ Tân không giống như đang nói những lời xã giao, bà là thực lòng nghĩ như vậy.

Emily nhìn Bạch Sương đang đứng một bên, "Bạn của tôi nhờ tôi tới giúp giám định một chai nước toner, tôi bèn tới, rất nhanh sẽ đi."

"Nước toner?" Đến bây giờ mẹ Tân mới chú ý tới, trên tay Emily đang cầm một chai nước toner.

"Mẹ, chai nước toner này không phải có giá 8 nghìn tệ sao?" Cho dù nhìn thấy thái độ của mẹ Tân đối với Emily, nhưng Tân Hân Hinh vẫn chưa chết tâm.

Mẹ Tân gật đầu, "Đúng vậy."

Tân Hân Hinh giống như tìm được một điểm tựa, đề cao âm thanh: "Nhưng cô ta nói đây là nước lã!

Mẹ, cho dù là thần thì cũng có lúc phạm sai lầm, mẹ không thể để mặc người ngoài bôi nhọ mỹ phẩm của nhà chúng ta được!"

Ý cười trên mặt mẹ Tân thu lại, vội vàng cầm chai toner lên xem thử, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Emily, cảm ơn cô đã giúp tôi kiểm tra ra, chai nước toner này đúng thật đã bị người ta đánh tráo.

Tôi bây giờ sẽ đi kiểm tra camera giám sát, đồng thời cũng kiểm tra lại hết tất cả nước toner của những người khác lại một lượt, để xem thử có bao nhiêu chai toner bị đánh tráo."

Mắt Tân Hân Hinh trừng lớn, không dám tin mà nhìn về phía mẹ Tân, "Mẹ?"

Mẹ Tân trừng cô ta một cách dữ tợn, tức giận mắng một câu: "Đừng nói nữa!"

Trên mặt Emily vẫn cười nhẹ như cũ, "Mau đi tra đi."

Mẹ Tân đồng ý, sau đó vội vàng rời khỏi, đám luyện tập sinh lại bắt đầu đi lấy lòng Emily.

Mặc dù, bọn họ không nói gì, nhưng ánh mắt khi nhìn vào Tân Hân Hinh thì không được đúng lắm.

Tân Hân Hinh đứng giữa đám người, tự cảm thấy bản thân mình giống như một trò cười.

"Emily, cảm ơn cô nhiều." Bạch Sương cười nhẹ.

"Không có gì, đây là chuyện mà tôi nên làm." Thái độ mà Emily đối với Bạch Sương rõ ràng khác hẳn với những người khác, một chút cũng không qua loa.

"Thẩm Bạch Sương, không ngờ rằng cậu thực sự quen biết chuyên viên sắc đẹp, là tôi hiểu lầm cậu rồi." Tân Hân Hinh miễn cưỡng cười, nghiến răng chịu đựng tự mình tìm lại mặt mũi cho mình.

"Chuyện mà cô không biết, vẫn còn nhiều lắm." Bạch Sương lách qua người cô ta, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.

Tân Hân Hinh bị thái độ của Bạch Sương làm cho tức giận gần chết, nhưng chỉ đành nhịn lại, không trút ra được.

Cô ta quay người, khí phách tuyên bố: "Thật xin lỗi mọi người, hôm nay xảy ra chút chuyện bất ngờ, spa chắc cũng không làm được nữa rồi.

Vậy đổi thành tớ mời mọi người ăn bữa cơm đi, liền tới khách sạn Lũng Duyệt ăn."

Mọi người nhao nhao thán phục.

Khách sạn Lũng Duyệt, đó là khách sạn nổi tiếng số một số hai trong nước, chi phí đầu người cực kỳ cao.

Lần này Tân Hân Hinh phải ra nhiều máu rồi!

Trong lòng Tân Hân Hinh cũng đang rỉ máu, nhưng vì để cứu vãn lại mặt mũi, số tiền này vẫn phải tiêu thôi!

"Lũng Duyệt? Muốn đi thì đi U Lan ký, đi Lũng Duyệt cái gì chứ." Một tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ có lực của người đàn ông từ bên ngoài truyền vào, làm mọi người thi nhau quay đầu xem.

(Chú thích: Ký nghĩa là tiệm ăn, nhà hàng)

Người đàn ông trung niên anh tuấn nho nhã bước vào tầm nhìn của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện