Edit: Diệp Thanh Thu

Beta: LoBe

Ở văn án mình có viết mỗi khi được thêm 100 follows thì mình sẽ bão 5 chương những bữa giờ mình về quê, không mang lap nên không beta được. Giờ mình trả bù nè. ;)

___

Sau đó cuối cùng Serrill cũng phản ứng lại, hắn lạnh lùng nhếch khóe môi, cười như không cười.

"Tàn nhẫn độc ác? Xấu xa không biết xấu hổ......"

Lật Manh cho rằng nhóc đang đồng tình với mình, cô thương cảm giơ tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Serrill lần nữa. Xoa đến nỗi vẻ mặt lãnh khốc của hắn trở nên bất đắc dĩ.

Lật Manh nhìn bản đồ, ôm chặt Serrill, vội vàng chạy xuống cầu thang đá.

Mặt trời đã lên, Lật Manh hơi không thoải mái nhíu nhíu mày. Thuốc giúp cô gần như giống huyết tộc, cho nên có chút không thích ứng với ánh sáng mặt trời. Đương nhiên loại phản ứng này rất nhỏ, so với huyết tộc chân chính mà nói thì không đáng nhắc tới.

Cô lại không phát hiện lúc nhìn thấy ánh mặt trời, đứa trẻ trong ngực mình cũng khó chịu híp híp mắt. Serrill không nhịn được hơi rụt người vào trong lòng Lật Manh. Lật Manh tưởng Serrill đang sợ hãi, hơn nữa cô cũng sợ nhóc bị người khác nhìn thấy nên dùng áo choàng rộng của mình bọc người nhóc lại.

Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ bao lấy toàn bộ cơ thể hắn. Serrill giấu trong bóng tối, mặt dán vào thân thể mềm mại của thiếu nữ, mùi hương ngọt ngào khiến răng nanh của hắn xuất hiện. Serrill vội vàng ấn răng nanh trở lại. Sau đó hắn cẩn thận dùng ngón tay đầy vạt áo ra một chút, đôi mắt màu đen xinh đẹp nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thiếu nữ không có người chỉ dẫn mà vẫn có thể đi tới con đường nhỏ trên núi sau lâu đài. Serrill khẽ chớp mắt, gương mặt giấu trong bóng tối tái nhợt lạnh lùng.

Đã được dạy trước đó!

Serrill đoán được Lật Manh hẳn là người của Thánh Minh. Nhưng mà không ngờ nàng lại không biết bên ngoài lâu đài có bạch săn. Đây là đội cảnh vệ canh giữ vào ban ngày của huyết tộc. Cũng là chủng huyết tộc do chính tay hắn huấn luyện. Một chủng tộc gần giống với huyết tộc, nhưng dòng máu thấp kém, vô cùng hung ác. Bọn họ vô cùng hung mãnh, ham mê thịt người, đã ngoan tuyệt lên thì huyết tộc cũng dám xé xác ăn tươi, hơn nữa còn không sợ ánh mặt trời, miễn dịch với bất kỳ đồ vật gì của quang minh.

Vậy mà nàng ấy dám chạy tới nơi nguy hiểm nhất. Chẳng lẽ người của Thánh Minh quên nói cho nàng?

Nghĩ đến đây, Serrill lạnh lùng cười, mấy con côn trùng Thánh Minh kia vẫn khiến người ta chán ghét như trước.

Xem ra phải thay đổi kế hoạch.

Mà Lật Manh ôm đứa nhóc, cảm thấy có chút nặng. Cô quên thân thể của mình không phải huyết tộc, sức mạnh cũng yếu ớt. Phải cố gắng chạy đến chân núi để đi nhờ xe bò. Lật Manh đang tức giận với bản thân, đột nhiên bước chân ngừng một chút.

Cô đã đi tới bức tường dài bên ngoài lâu đài, nơi đó có một cửa đơn bằng đồng mở ra là có thể ra ngoài lâu đài. Bản đồ vẽ như vậy. Nhưng mà bản đồ không có nói, nơi này có thủ vệ.

Từng người sắc mặt vô cùng trắng bệch, gương mặt cứng đờ, mặc quần áo thủ vệ tối màu, đang đứng ở cửa. Dường như bọn họ nhận thấy gì đó, lạnh lùng nhìn qua, răng nanh bên miệng vô cùng dữ tợn.

Bước chân Lật Manh ngừng lại, cảm nhận ánh nhìn như nhìn con mồi, cảm thấy bản thân đi lầm đường. Cô có chút cảnh giác ôm đứa trẻ trong tay, lui ra sau một bước.

Mà những bạch săn đó lại như ngửi được đồ mỹ vị, đồng loạt phóng ánh mắt tham lam bất thiện về phía Lật Manh. Bọn họ từng bước từng bước tiến lại.

Lúc này Lật Manh mới phát hiện diện mạo huyết tộc của mình bắt đầu biến mất. Cô đoán chắc thời lượng thuốc sắp hết. Ăn kẹo cũng vô dụng, phải điều chế một lần nữa mới có thể duy trì vẻ ngoài.

Mà Serrill cũng cảm nhận được độ ấm của thiếu nữ đang chậm rãi tăng lên, đã gần đến trạng thái cơ thể của nhân loại. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được nàng đang lùi về phía sau, cơ thể có chút run rẩy.

Dọa nàng rồi.

Serrill không biểu cảm kéo áo choàng ra, gương mặt đáng yêu nhuyễn manh xuất hiện, tròng mắt tròn một mảnh đen trầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện