Edit: LoBe

___

Serrill khẽ nâng cằm, trên gương mặt lạnh nhạt, xuất hiện một tia hung ác nham hiểm. Sự áp chế đồng loại cũng xuất hiện ngay sau đó.

Tròng mắt bạch săn lập tức co lại, sợ hãi tới mức răng đánh vào nhau cầm cập. Loại áp chế này, chỉ có một huyết tộc có. Chính là chủ nhân duy nhất của bọn họ cũng như lâu đài này.

Một bạch săn lập tức quỳ xuống đất. Tựa như phản ứng dây chuyền, tất cả bạch săn đều quỳ "bộp" xuống. Đám thủ vệ lúc nãy còn hung ác, giờ phút này đều giống như chó bị giữ đuôi, chỉ hận không thể đào hố nhảy xuống.

Vừa muốn xoay người chạy trốn như điên *Lật Manh*: "......"

Một cơn gió lạnh thổi qua, rốt cuộc thổi tỉnh cô.

Cô cảm thấy tình cảnh này, giống hệt cảnh nhân vật chính xuất hiện. Chỉ cần nhân vật chính xuất hiện, ai cũng muốn quỳ lạy. Chẳng lẽ cô mới là vai chính của vị diện này?

Lật Manh đột nhiên cảm thấy ánh sáng nữ phụ ác độc trên đỉnh đầu mình chiếu khắp thế gian, rực rỡ lấp lánh.Cô thử nhấc chân từng bước chậm rãi đi tới.

Một tên bạch săn quỳ gần cô nhất, thấy Lật Manh đi tới, lập lăn đi... mở đường cho cô.

Trường hợp này, nếu viết thành tiểu thuyết. Thì không hề não tàn, ngu ngốc, phi logic mà là —— sảng không nói hết.

Một đường đi đến chân núi, những tên thủ vệ đó vậy mà không hề đuổi theo. Cho đến lúc ngồi trên xe bò trở về thành, vẻ mặt Lật Manh vẫn khó hiểu như cũ. Cô dùng tay khẽ tát vào mặt, tóc dài theo động tác của cô rơi lên trên đầu vai.

Bởi vì thuốc hoàn toàn mất đi tác dụng, nên cô không hề có cảm giác gì với ánh mặt trời, cho nên Lật Manh dùng toàn bộ áo choàng bọc nhóc con lại. Rốt cuộc nhóc lớn lên đáng yêu như vậy vẫn nên giấu kín đi, miễn cho bị bọn buôn người dụ dỗ.

Xe bò do người của Thánh Minh chuẩn bị. Đánh xe là một người đàn ông trung niên chân chất, thẳng thắn.

Thời điểm trở lại thành, Lật Manh cho xe bò dừng lại ở một ngõ nhỏ hẻo lánh, sau đó xoay người ôm nhóc con đằng sau. Serrill giấu trong áo choàng, không nhìn mặt trời. Nếu thực lực của hắn như lúc đầu, sẽ không sợ ánh mặt trời, chỉ là làn da hơi khó chịu. Ngược lại là khi quay lại hình dáng trẻ con sẽ rất bài xích ánh mặt trời.

Cảm nhận được thiếu nữ tới gầy, muốn ôm lấy hắn. Serrill hơi ngẩng đầu, lại sửng sốt. Thiếu nữ quay lưng về phía mặt trời, đôi mắt đỏ biến mất chỉ còn lại màu tím sẫm. Nhan sắc mông lung lại mỹ lệ, có một loại cảm giác mê hoặc lòng người.

Đây là hình dáng nhân loại của nàng sao?

Lật Manh ôm Serrill về phòng mình.

Một thời gian cô không trở về, mở cửa liền nhìn thấy một lớp bụi phủ lên đồ vật trong phòng.

Lật Manh đặt Serrill lên giường, sau đó nói: "Nhóc chờ chị một lúc."

Nói xong, cô vội vàng mở tủ, lôi ra một đống lọ thuốc. Vị diện này cô có thể sử dụng sở trường đặc biệt của mình - điều chế thuốc.

Bởi vì là thủ lĩnh Thánh Minh nên trong phòng cô có rất nhiều dược thảo quý hiếm. Tuy rằng những dược thảo này không giống những thứ cô biết nhưng có thể tham khảo sách điều chế trên kệ, làm một cốc thuốc giảm nhiệt không khó.

Serrill ngồi trên giường, hắn chậm rãi kéo áo choàng trên người ra, an tĩnh nhìn thiếu nữ đang bận rộn. Hắn liếm liếm cánh môi, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một tia lạnh nhạt. Nơi này là...... chỗ nàng ở?

Nơi vừa nhỏ vừa rách nát như này, làm sao có thể so với lâu đài của hắn chứ.

Nơi này không xứng để nàng ở.

Serrill vừa muốn châm chọc mỉa mai vài câu, kết quả vừa mới mở miệng liền nhìn thấy thiếu nữ bỗng nhiên đi tới, đổ một thìa thuốc vào miệng hắn.

Vương giả lãnh khốc theo bản năng nuốt xuóng, sau đó...... rất đao. Gương mặt bánh bao mềm mại của hắn lập tức nhăn lại, đỏ ửng lên, trong mắt đều là hơi nước.

Lật Manh bình tĩnh nói: "Uống xong sẽ không đau răng nữa."

Thoạt nhìn nhóc không giống như là bị sâu răng, cùng lắm là bị nhiệt, uống chút thuốc hạ nhiệt, khẳng định tốt lên.

Serrill cảm thấy đầu lưỡi mình đều tê dại. Hắn không nhịn được híp mắt, vươn tay, kéo vày thiếu nữ, cảm nhận vị ngọt trên người cô để bớt đau đớn. Sau đó hắn hung dữ uy hiếp, "An ủi ta."

Đứa trẻ tức giận, bộ dáng nước mắt lưng tròng, thật sự quá đáng thương. Lật Manh nén cười, lập tức cúi đầu vừa muốn hôn an ủi nhóc một cái, lại đột nhiên sửng sốt.

Serrill nhanh chóng ngẩng đầu, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, dùng sức hôn lấy môi cô. Nụ hôn này, quá dùng sức nên răng đập vào nhau. Hai người đồng thời tách ra, đồng bệnh tương liên che lại môi.

Trong lúc hai người đều đang đau đớn, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói nôn nóng.

"Lật Nhi, Lật Nhi? Tôi là Cơ Ngươi, em đã trở lại rồi sao?"

Lật Manh sửng sốt, gà con? Không, Cơ Ngươi.

Tên của pháo hôi này nghe quen quen, à, nhớ rồi.

Từ nhỏ Lật Manh đã có hôn ước, mà vị hôn phu chính là tên Cơ Ngươi đó.

Dù sao cốt truyện rất cẩu huyết.

Tên Cơ Ngươi này căn bản không yêu cô, chỉ coi trọng quyền thế của cô, lợi dụng cô đi tìm chết, đạt được mục đích bất lương của mình. Đương nhiên kết cục cũng không tốt, lại là một cái pháo hôi.

Lật Manh vừa muốn đi mở cửa, lại nghe thấy thanh âm vừa mềm mại vừa lạnh lùng truyền tới từ sau lưng.

"Là ai?"

Một tay Lật Manh đặt lên then cửa, một tay xoa xoa khóe miệng, hàm hồ nói: "Vị hôn phu."

Đôi mắt đen nhánh của nhóc con ngồi trên giường lập tức hung dữ lên. Trên gương mặt đáng yêu xuất hiện sự hung ác nham hiểm làm người sợ hãi.

Vị hôn... phu?

___

Đã trả 2 chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện