Edit: Mạc Kỳ Nguyệt 

Beta: LoBe

___

Những lời này dùng giọng điệu lãnh đạm tùy ý nói ra. Tần Quy Vân ngẩng lên nhìn Lật Manh. Thiếu nữ mặc bộ quần áo không vừa người, ống quần xắn lên, tùy ý đi một đôi dép lê đế bằng, ngón chân trắng hồng, trang phục vừa rộng rãi vừa giản dị. Hình như cô hơi bối rối, cánh môi mím lại nghiêm túc, trông có vẻ hơi ngẩn ra. Khóe miệng Tần Quy Vân khẽ cong, nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua.

Anh hơi cố sức thay đổi  tư thế một chút. Trên cổ tay còn ghim kim tiêm truyền dịch nhưng anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn kim tiêm rồi lập tức dời ánh mắt, sợ nhìn thấy những vệt máu nhỏ. Anh biết cô cần tiêu hóa lời của anh. Không biết bắt đầu từ khi nào, ấn tượng của anh đối với cô có một chút thay đổi.

Lần đầu tiên khi nghe cô dùng CMND của anh để đăng kí kết hôn, trong lòng anh không hề có chút gợn sóng nào, chỉ có một sự xúc phạm khó chịu. Thời điểm gặp nhau sau này, anh phát hiện bản thân mình cũng không bài xích cô. Thậm chí, anh bắt đầu cảm thấy, thì ra có một cô gái..... đáng yêu như vậy. Sau đó, cô giống như kẹo ngọt, bắt đầu mềm mại dính lại đây: trộm poster của anh; tài khoản weibo của fan hâm mộ cuồng nhiệt. Thậm chí, trong đám cháy, cô chạy cũng phải dẫn anh chạy theo. Tần Quy Vân cho rằng mình có thể bình tĩnh hơn khi xem xét tình cảm với cô. Tuy nhiên, sau khi trải qua sinh tử, anh phát hiện mình không muốn chờ nữa.

Lật Manh cảm thấy tai mình có lẽ bị ù rồi. Cô không chút biểu cảm nhìn vẻ mặt xuân tình phơi phới của nam chính rồi bình tĩnh đưa tay kéo kéo vạt áo của mình. Một góc áo ở trong tầm tay anh, kéo qua đây một chút. Tần Quy Vân lặng lẽ nhìn vạt áo của cô ài giây. Góc áo cứ cứng ngắc như vậy, cứ lôi kéo nhau.

Lật Manh cảm thấy mình phải lam gì đó, muốn dũng cảm nói ra sự thật để xoay chuyển tình thế và cứu trợ trận tuyết lở. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng, cuối cùng nghiêm túc nói: "Đói bụng." Vì vậy, đừng kéo quần áo của cô, không có cơm ăn thì cô suy nghĩ giả thiết gì, không để cho ăn cơm thì không làm việc. Làm cốt truyện đi shi, làm nhân vật đi shi, làm cẩu tác giả đi shi. Còn về điểm, dù sao cũng lâm nguy rồi, không cần thời gian một bữa cơm của cô.

Dường như không ngờ nghe được câu trả lời ngoài ý muốn như vậy, Tần Quy Vân chớp mắt, lông mi hẹp dài cũng run run, con ngươi thâm trầm xuất hiện vài tia cảm xúc không thể giải thích được. Sau đó, anh buông ngón tay ra.

Cuối cùng Lật Manh cũng đã giải cứu được y phục của mình. Cái này là y tá mua cho cô vì y tá là người hâm hộ của Tần Quy Vân, cảm kích cô cứu anh nên mới nhiệt tình như vậy. Nhìn cô y tá, cô chợt cảm thấy chính mình là một người ái mộ được thiết kế quá thất bại. Cô muốn cứu giúp một chút.

Một người hâm mộ cuồng nhiệt kia, nghe được tin idol của mình nhẹ nhàng nói muốn cùng làm vợ chồng với cố. Biểu tình kia là...... Cô nghĩ đến nụ cười đầy nhiệt tình của nữ y tá, học theo. Lật Manh lạnh lùng nhìn Tần Quy Vân rồi nhếch mép, lộ ra một cái..... ha hả niềm nở. Tiếng cười có phải hơi lạnh quá hay không? Lật Manh nở một nụ cười ấm áp vỡ vụn, hàm răng hơi nghiến lại: "Đói bụng không? Nếu không ăn gì thì sẽ chết đói. Em đi mua cơm cho anh ăn." Tốt, có thể cứu lại một điểm tuyết lở rồi. Sau đó, cô xoay người rời đi.

Đầu tiên, Tần Quy Vân hơi ngẩn ra, gò má nhìn về phía bóng lưng thiếu nữ đang vội vã rời đi. Bước chân của cô dường như có chút lộn xộn, vội vã. Anh im lặng nhìn cho đến khi bóng lưng của cô biến mất. Ánh mắt anh nhàn nhạt, môi đỏ mỏng mím lại. Dường như vừa mới nghĩ đến chuyện gì, thần sắc căng thẳng của anh dịu đi. Là...... ngượng ngùng.

Tần Quy Vân chậm chạp nằm xuống giường bệnh, khuôn mặt tựa vào cánh tay, lông mi thanh tú rũ xuống che kín ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Tầm mắt của anh dừng lại ở cửa phòng bệnh như đang đợi điều gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện