Edit: Y Song
Beta: LoBe
___
Lật Manh phát hiện tiền mặt của mình còn dư lại một trăm. Ừm, may mắn tiền tiết kiệm của cô còn mười tám vạn sáu mươi sáu đồng. Chỉ là điện thoại ngâm nước rồi nên không cách nào quẹt thẻ thanh toán. Mua đồ ăn ở cửa bệnh viện, chọn một phần cơm gà chiên, một phần cháo thịt nạc. Lúc mua đồ ăn, cuối cùng cô cũng có thời gian suy nghĩ lời nói của nam chủ.
Cô không ngốc. Cẩu nam chủ...... Cặn bã. Vậy mà vì một lần nữ phụ hỗ trợ không hề có thành ý, mà mềm lòng với cô, còn không muốn ly hôn lại còn động tay động chân với cô.
Phi.
Tra nam, ngươi không xứng làm nam chủ. Thân là một nam chủ, lại đong đưa bất định như vậy, hoa tâm còn không biết xấu hổ. Nam chủ hòa nhã với nữ phụ, đều là cặn bã. Loại người này.
Truyện đăng mạng không web nào thèm mua, bởi vì thành tích quá nát không đáng tu tiền, nên drop và xóa bút danh.
Vẻ mặt Lật Manh lạnh nhạt nghĩ, sau đó đem phần thịt heo trong cháo của Tần Quy Vân vớt lên, đặt vào trong phần gà chiên của mình bên này. Tra nam không xứng ăn thịt heo. Uống cháo của ngươi đi.
Tuy rằng con người nam chủ cặn bã hoa tâm, nhưng Lật Manh biết, cốt truyện không thể ngăn cản. Cuối cùng anh sẽ vì nữ chủ mà động tâm. Dao động bây giờ, cũng chỉ là nhất thời, biết đâu lúc này Tần Quy Vân hối hận muốn chết vì đã nói không ly hôn thì sao.
Thiết lập nhân vật của cô, là không thể đòi ly hôn. Chỉ có thể chờ mong năng lực cốt truyện mạnh mẽ, gắn kết nam nữ chủ. Lúc ấy liền đến phiên cô diễn xuất, đủ loại âm mưu quỷ kế hãm hại bọn họ. Bây giờ cô chỉ cần yên lặng chờ đợi. Nhất định có thể đợi đến lúc Tần Quy Vân và Lãnh Linh xem mắt.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Lật Manh rốt cuộc cũng tốt lên. Lúc cô mang theo cơm trở về, nhìn thấy Tần Quy Vân đã ngồi dậy, miệng vết thương sau lưng anh khá nông, trừ việc hơi bất tiện, cũng không ảnh hưởng đến thân thể. Thậm chí kim trên cổ tay cũng được hộ sĩ rút ra, vết thương nhỏ dùng băng cá nhân dán lại.
Anh đang gọi điện thoại, thanh âm bình tĩnh, "Bây giờ phải xuất viện ngay, phóng viên chặn ở cửa bệnh viện, sẽ ảnh hưởng người khác......"
Nói tới đây giọng nói anh ngừng một chút, mới không nhanh không chậm giương mắt, nhìn thấy ở cánh phòng, thiếu nữ ngơ ngác ở ngoài cửa nhìn lén anh.
Lật Manh cũng bừng tỉnh, lập tức mang cơm vào. Tần Quy Vân trầm mặc một chút, mới như không có việc gì dời mắt, ý cười trên khóe môi lại rõ ràng hơn.
Sau đó giọng nói lãnh đạm như cũ, "Vâng, ông nội."
Cúp điện thoại, mới phát hiện Lật Manh đã bắt đầu ăn. Cô vùi đầu cực khổ ăn. Ánh mắt Tần Quy Vân rơi xuống cháo đặt bên cạnh, anh cũng không làm khó cô, động tác ưu nhã mở nắp ra, sau đó không nhanh không chậm ăn, mặt nhăn lại. Cháo này...... Chỉ có chút thịt vụn.
Đồ ăn bên ngoài đúng là ăn bớt ăn xén nguyên liệu. Cơm nước xong, Tần Quy Vân cho người tới thu thập một chút, định xuất viện. Anh thấy Lật Manh đang lau miệng, môi hồng hồng dính dầu mỡ, có vẻ đặc biệt trơn bóng.
Thanh niên trầm mặc một chút, mới chậm rãi tiến lại. Tần Quy Vân đạm nhiên duỗi tay, khẽ nâng mặt cô, bắt Lật Manh phải ngẩng đầu lên.
Tần Quy Vân bình tĩnh chăm chú nhìn cô một hồi, đôi mắt sâu và đen, sắc mặt có một loại yếu ớt trắng bệch. Âm thanh anh đạm mà nhu hòa, "Vừa rồi là ông nội."
Lật Manh tùy ý nhìn anh một cái, ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Đầu ngón tay anh nhàn nhạt lướt qua bên tai cô, thấy sắc mặt cô đỏ lên, mới nhẹ giọng nói: "Ông bảo chúng ta xuất viện về nhà nghỉ ngơi."
Lật Manh sợ nhột co rúm lại, vẫn không tránh thoát nổi. Khóe môi thanh niên xuất hiện nhàn nhạt ý cười, sau đó anh bình tĩnh ghé sát vào người cô, môi mềm ấm áp hôn khóe môi cô.
Lông mày Lật Manh nhảy dựng, đôi mắt trợn tròn nhìn anh. Cặn bã quỷ hoa tâm. Anh lại cho rằng cô muốn nhiều hơn, cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, hai má.
Lật Manh nghẹn khuất, không thể động. Nam chủ nhiệt tình, cô phải nhiệt tình hơn.
Tình tiết đi theo hướng phiền lòng này, không cho nữ phụ đường sống mà. Tần Quy Vân như chợt nghĩ tới gì đó, tạm dừng động tác hôn môi, anh yên lặng nhìn cô một chút, mới rũ mắt nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, ông nội còn bảo chúng ta......"
Lật Manh: Ly hôn sao? Ông nội ác độc, nghĩ thông suốt rồi? Lại nghe được âm thanh đặc biệt bình tĩnh nhu hòa của anh.
"Sinh em bé."
Beta: LoBe
___
Lật Manh phát hiện tiền mặt của mình còn dư lại một trăm. Ừm, may mắn tiền tiết kiệm của cô còn mười tám vạn sáu mươi sáu đồng. Chỉ là điện thoại ngâm nước rồi nên không cách nào quẹt thẻ thanh toán. Mua đồ ăn ở cửa bệnh viện, chọn một phần cơm gà chiên, một phần cháo thịt nạc. Lúc mua đồ ăn, cuối cùng cô cũng có thời gian suy nghĩ lời nói của nam chủ.
Cô không ngốc. Cẩu nam chủ...... Cặn bã. Vậy mà vì một lần nữ phụ hỗ trợ không hề có thành ý, mà mềm lòng với cô, còn không muốn ly hôn lại còn động tay động chân với cô.
Phi.
Tra nam, ngươi không xứng làm nam chủ. Thân là một nam chủ, lại đong đưa bất định như vậy, hoa tâm còn không biết xấu hổ. Nam chủ hòa nhã với nữ phụ, đều là cặn bã. Loại người này.
Truyện đăng mạng không web nào thèm mua, bởi vì thành tích quá nát không đáng tu tiền, nên drop và xóa bút danh.
Vẻ mặt Lật Manh lạnh nhạt nghĩ, sau đó đem phần thịt heo trong cháo của Tần Quy Vân vớt lên, đặt vào trong phần gà chiên của mình bên này. Tra nam không xứng ăn thịt heo. Uống cháo của ngươi đi.
Tuy rằng con người nam chủ cặn bã hoa tâm, nhưng Lật Manh biết, cốt truyện không thể ngăn cản. Cuối cùng anh sẽ vì nữ chủ mà động tâm. Dao động bây giờ, cũng chỉ là nhất thời, biết đâu lúc này Tần Quy Vân hối hận muốn chết vì đã nói không ly hôn thì sao.
Thiết lập nhân vật của cô, là không thể đòi ly hôn. Chỉ có thể chờ mong năng lực cốt truyện mạnh mẽ, gắn kết nam nữ chủ. Lúc ấy liền đến phiên cô diễn xuất, đủ loại âm mưu quỷ kế hãm hại bọn họ. Bây giờ cô chỉ cần yên lặng chờ đợi. Nhất định có thể đợi đến lúc Tần Quy Vân và Lãnh Linh xem mắt.
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Lật Manh rốt cuộc cũng tốt lên. Lúc cô mang theo cơm trở về, nhìn thấy Tần Quy Vân đã ngồi dậy, miệng vết thương sau lưng anh khá nông, trừ việc hơi bất tiện, cũng không ảnh hưởng đến thân thể. Thậm chí kim trên cổ tay cũng được hộ sĩ rút ra, vết thương nhỏ dùng băng cá nhân dán lại.
Anh đang gọi điện thoại, thanh âm bình tĩnh, "Bây giờ phải xuất viện ngay, phóng viên chặn ở cửa bệnh viện, sẽ ảnh hưởng người khác......"
Nói tới đây giọng nói anh ngừng một chút, mới không nhanh không chậm giương mắt, nhìn thấy ở cánh phòng, thiếu nữ ngơ ngác ở ngoài cửa nhìn lén anh.
Lật Manh cũng bừng tỉnh, lập tức mang cơm vào. Tần Quy Vân trầm mặc một chút, mới như không có việc gì dời mắt, ý cười trên khóe môi lại rõ ràng hơn.
Sau đó giọng nói lãnh đạm như cũ, "Vâng, ông nội."
Cúp điện thoại, mới phát hiện Lật Manh đã bắt đầu ăn. Cô vùi đầu cực khổ ăn. Ánh mắt Tần Quy Vân rơi xuống cháo đặt bên cạnh, anh cũng không làm khó cô, động tác ưu nhã mở nắp ra, sau đó không nhanh không chậm ăn, mặt nhăn lại. Cháo này...... Chỉ có chút thịt vụn.
Đồ ăn bên ngoài đúng là ăn bớt ăn xén nguyên liệu. Cơm nước xong, Tần Quy Vân cho người tới thu thập một chút, định xuất viện. Anh thấy Lật Manh đang lau miệng, môi hồng hồng dính dầu mỡ, có vẻ đặc biệt trơn bóng.
Thanh niên trầm mặc một chút, mới chậm rãi tiến lại. Tần Quy Vân đạm nhiên duỗi tay, khẽ nâng mặt cô, bắt Lật Manh phải ngẩng đầu lên.
Tần Quy Vân bình tĩnh chăm chú nhìn cô một hồi, đôi mắt sâu và đen, sắc mặt có một loại yếu ớt trắng bệch. Âm thanh anh đạm mà nhu hòa, "Vừa rồi là ông nội."
Lật Manh tùy ý nhìn anh một cái, ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. Đầu ngón tay anh nhàn nhạt lướt qua bên tai cô, thấy sắc mặt cô đỏ lên, mới nhẹ giọng nói: "Ông bảo chúng ta xuất viện về nhà nghỉ ngơi."
Lật Manh sợ nhột co rúm lại, vẫn không tránh thoát nổi. Khóe môi thanh niên xuất hiện nhàn nhạt ý cười, sau đó anh bình tĩnh ghé sát vào người cô, môi mềm ấm áp hôn khóe môi cô.
Lông mày Lật Manh nhảy dựng, đôi mắt trợn tròn nhìn anh. Cặn bã quỷ hoa tâm. Anh lại cho rằng cô muốn nhiều hơn, cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, hai má.
Lật Manh nghẹn khuất, không thể động. Nam chủ nhiệt tình, cô phải nhiệt tình hơn.
Tình tiết đi theo hướng phiền lòng này, không cho nữ phụ đường sống mà. Tần Quy Vân như chợt nghĩ tới gì đó, tạm dừng động tác hôn môi, anh yên lặng nhìn cô một chút, mới rũ mắt nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, ông nội còn bảo chúng ta......"
Lật Manh: Ly hôn sao? Ông nội ác độc, nghĩ thông suốt rồi? Lại nghe được âm thanh đặc biệt bình tĩnh nhu hòa của anh.
"Sinh em bé."
Danh sách chương