Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————–
Tới địa điểm hẹn trước, Tô Hạ đã thấy thân ảnh của Nhậm Ngọc.
Lần này cậu ta không có tới trễ nữa, Tô Hạ đi tới bên người Nhậm Ngọc, cậu ta thấy hắn tới liền trực tiếp đưa cái túi trong tay cho hắn, còn cười cười thần bí nói: “Mấy trò chơi này là mấy trò đơn giản nhất rồi đấy, tuy rằng nó đơn giản nhưng tuyệt đối không nhàm chán, em bảo đảm!”
Tô Hạ nhìn vào trong túi, nhìn qua thì có rất nhiều đĩa game khác nhau.
Đến cùng thì nó có đơn giản hay không thì phải chờ khảo chứng đã.
Nhậm Ngọc hưng phấn nhìn Tô Hạ, hắn liền biết cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu, trước khi cậu ta mở miệng đã nói trước: “Phần mềm kia không tệ, rất trí năng, sủng vật bên trong còn biết làm nũng, hẳn là có thể được mọi người yêu thích. Còn có chức năng bắt chước đối thoại cũng không tồi, tiếp tục cố gắng, đi đây.”
Nghe được hai chữ “không tồi” từ trong miệng Tô Hạ đúng là hiếm thấy.
Nhậm Ngọc nhìn Tô Hạ rời đi, trong lòng vui tươi hớn hở.
Sau đó, cậu bỗng nhiên nghĩ tới những lời Tô Hạ nói.
Biết làm nũng? Con sủng vật của cậu ta tựa hồ… rất ngốc mà?
Bắt chước đối thoại là cái gì?
Có cái chức năng này sao?
Có phải cậu bị phân biệt đối xử không?
Tuy Tô Hạ nhận xét không quá nhiều, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật hắn cũng sẽ không lừa người, không đến mức bởi vì mấy cái đĩa game mà cố ý bịa đặt nịnh cậu làm gì, chẳng lẽ cậu chưa phát hiện ra công năng ẩn giấu của cái phần mềm đó?
Trở về nghiên cứu lại xem.
Tô Hạ đi được một đoạn rồi mới nhớ tới chuyện phần mềm.
Tối hôm qua hình như hệ thống có nhắc nhở hắn phải cho sủng vật ăn, thế nhưng lúc ấy cô lại đang ở trong phòng hắn ngủ, sợ sẽ đánh thức cô cho nên hắn mới tắt chuông đi.
Nghĩ như vậy, hắn lấy điện thoại ra nhìn nhìn, sủng vật quả nhiên đang nằm ườn ở trêи mặt đất.
Tô Hạ nhấn chọn đồ ăn, cho nó ăn xong cũng không thấy nó hoạt bát như lúc trước nữa.
Buổi tối, Tô Hạ phá lệ xuống lầu ăn cơm.
Trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt là có thể thấy hắn ngồi cùng bàn ăn cơm với Tô Viễn Phàm ra thì thời gian còn lại cô cũng chưa từng nhìn thấy hắn ngồi đây ăn cơm với ông ta bao giờ.
Tô Viễn Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, chờ Tô Hạ ngồi xuống còn nói thêm một câu: “Nếu thích ở trong phòng thì việc gì hôm nay phải xuống đây ăn cơm?”
Những lời này căn bản không giống những lời mà một người cha nên nói.
Vân Phiếm Phiếm chỉ cảm thấy cực kì chói tai, tuy rằng cô biết hoàn cảnh của mình ở trong gia đình này, thế nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng bênh vực người của mình: “Chú Tô, Tô Hạ xuống đây ăn cơm chú hẳn là nên vui vẻ mới đúng chứ ạ, tại sao lại nói như vậy?”
Thật ra thì biểu cảm trêи mặt của Tô Viễn Phàm vẫn không khác gì mọi ngày, nếu ông cứ giữ nguyên biểu cảm này từ đầu thì sẽ chẳng sao cả, thế nhưng cố tình lúc trước ông ta còn đang tươi cười vui vẻ, vừa nhìn thấy Tô Hạ là lập tức thay đổi sắc mặt, này cũng có chút quá đáng rồi.
Tô Viễn Phàm thích chính là một Vân Phiếm Phiếm ngoan ngoãn biết nghe lời.
Rốt cuộc thì cũng không phải con gái ruột, sao có thể thật sự thích cô từ sâu trong nội tâm cho được. Chỉ cần cô an an tĩnh tĩnh, Tô Viễn Phàm tuyệt đối sẽ không có ác ý với cô.
Thế nhưng lúc này cô lại lên tiếng nói chuyện giúp Tô Hạ, Tô Viễn Phàm liền cảm thấy không vui.
Cảm thấy cô ăn của mình, ở nhà mình, thế mà lại dám chống lại mình.
Phương Vũ Lộ cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Tô Viễn Phàm, sợ ông có thành kiến với con gái mình, lần đầu tiên lên tiếng nặng lời với Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Đường, lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
Trong giọng nói còn có chút ý vị oán trách.
Vân Phiếm Phiếm nhấp môi, đang muốn nói chuyện thì Tô Hạ lại giành trước một bước, nội dung nói chuyện cũng không phải dạng vừa: “Tôi thích ở trong phòng thì ở trong phòng, thích xuống ăn thì xuống ăn. Nếu như ông có ý kiến thì bây giờ tôi đi cũng được.”
Lời nói này trực tiếp phủ lên những lời nói ban nãy của Vân Phiếm Phiếm, một chút thành kiến nhỏ với Vân Phiếm Phiếm ban nãy đâu thể so được với lửa giận đối với Tô Hạ lúc này.
#Do not reup#
– —————————–
Tới địa điểm hẹn trước, Tô Hạ đã thấy thân ảnh của Nhậm Ngọc.
Lần này cậu ta không có tới trễ nữa, Tô Hạ đi tới bên người Nhậm Ngọc, cậu ta thấy hắn tới liền trực tiếp đưa cái túi trong tay cho hắn, còn cười cười thần bí nói: “Mấy trò chơi này là mấy trò đơn giản nhất rồi đấy, tuy rằng nó đơn giản nhưng tuyệt đối không nhàm chán, em bảo đảm!”
Tô Hạ nhìn vào trong túi, nhìn qua thì có rất nhiều đĩa game khác nhau.
Đến cùng thì nó có đơn giản hay không thì phải chờ khảo chứng đã.
Nhậm Ngọc hưng phấn nhìn Tô Hạ, hắn liền biết cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu, trước khi cậu ta mở miệng đã nói trước: “Phần mềm kia không tệ, rất trí năng, sủng vật bên trong còn biết làm nũng, hẳn là có thể được mọi người yêu thích. Còn có chức năng bắt chước đối thoại cũng không tồi, tiếp tục cố gắng, đi đây.”
Nghe được hai chữ “không tồi” từ trong miệng Tô Hạ đúng là hiếm thấy.
Nhậm Ngọc nhìn Tô Hạ rời đi, trong lòng vui tươi hớn hở.
Sau đó, cậu bỗng nhiên nghĩ tới những lời Tô Hạ nói.
Biết làm nũng? Con sủng vật của cậu ta tựa hồ… rất ngốc mà?
Bắt chước đối thoại là cái gì?
Có cái chức năng này sao?
Có phải cậu bị phân biệt đối xử không?
Tuy Tô Hạ nhận xét không quá nhiều, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật hắn cũng sẽ không lừa người, không đến mức bởi vì mấy cái đĩa game mà cố ý bịa đặt nịnh cậu làm gì, chẳng lẽ cậu chưa phát hiện ra công năng ẩn giấu của cái phần mềm đó?
Trở về nghiên cứu lại xem.
Tô Hạ đi được một đoạn rồi mới nhớ tới chuyện phần mềm.
Tối hôm qua hình như hệ thống có nhắc nhở hắn phải cho sủng vật ăn, thế nhưng lúc ấy cô lại đang ở trong phòng hắn ngủ, sợ sẽ đánh thức cô cho nên hắn mới tắt chuông đi.
Nghĩ như vậy, hắn lấy điện thoại ra nhìn nhìn, sủng vật quả nhiên đang nằm ườn ở trêи mặt đất.
Tô Hạ nhấn chọn đồ ăn, cho nó ăn xong cũng không thấy nó hoạt bát như lúc trước nữa.
Buổi tối, Tô Hạ phá lệ xuống lầu ăn cơm.
Trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt là có thể thấy hắn ngồi cùng bàn ăn cơm với Tô Viễn Phàm ra thì thời gian còn lại cô cũng chưa từng nhìn thấy hắn ngồi đây ăn cơm với ông ta bao giờ.
Tô Viễn Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, chờ Tô Hạ ngồi xuống còn nói thêm một câu: “Nếu thích ở trong phòng thì việc gì hôm nay phải xuống đây ăn cơm?”
Những lời này căn bản không giống những lời mà một người cha nên nói.
Vân Phiếm Phiếm chỉ cảm thấy cực kì chói tai, tuy rằng cô biết hoàn cảnh của mình ở trong gia đình này, thế nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng bênh vực người của mình: “Chú Tô, Tô Hạ xuống đây ăn cơm chú hẳn là nên vui vẻ mới đúng chứ ạ, tại sao lại nói như vậy?”
Thật ra thì biểu cảm trêи mặt của Tô Viễn Phàm vẫn không khác gì mọi ngày, nếu ông cứ giữ nguyên biểu cảm này từ đầu thì sẽ chẳng sao cả, thế nhưng cố tình lúc trước ông ta còn đang tươi cười vui vẻ, vừa nhìn thấy Tô Hạ là lập tức thay đổi sắc mặt, này cũng có chút quá đáng rồi.
Tô Viễn Phàm thích chính là một Vân Phiếm Phiếm ngoan ngoãn biết nghe lời.
Rốt cuộc thì cũng không phải con gái ruột, sao có thể thật sự thích cô từ sâu trong nội tâm cho được. Chỉ cần cô an an tĩnh tĩnh, Tô Viễn Phàm tuyệt đối sẽ không có ác ý với cô.
Thế nhưng lúc này cô lại lên tiếng nói chuyện giúp Tô Hạ, Tô Viễn Phàm liền cảm thấy không vui.
Cảm thấy cô ăn của mình, ở nhà mình, thế mà lại dám chống lại mình.
Phương Vũ Lộ cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Tô Viễn Phàm, sợ ông có thành kiến với con gái mình, lần đầu tiên lên tiếng nặng lời với Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Đường, lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
Trong giọng nói còn có chút ý vị oán trách.
Vân Phiếm Phiếm nhấp môi, đang muốn nói chuyện thì Tô Hạ lại giành trước một bước, nội dung nói chuyện cũng không phải dạng vừa: “Tôi thích ở trong phòng thì ở trong phòng, thích xuống ăn thì xuống ăn. Nếu như ông có ý kiến thì bây giờ tôi đi cũng được.”
Lời nói này trực tiếp phủ lên những lời nói ban nãy của Vân Phiếm Phiếm, một chút thành kiến nhỏ với Vân Phiếm Phiếm ban nãy đâu thể so được với lửa giận đối với Tô Hạ lúc này.
Danh sách chương