Edit by Shmily
#Do not reup#
– ———————————
Tô Viễn Phàm giận dữ: “Mày nói chuyện kiểu gì với cha mày thế hả? Trong mắt mày còn có người cha như tao không?”
Hắn cầm cái ly nước đẩy về phía trước, ly nước va chạm với cái đĩa sứ tạo thành tiếng vang thanh thúy.
Phương Vũ Lộ bị hoảng sợ, sợ ông sẽ giận chó đánh mèo mà đánh luôn cả con gái mình liền vội vội vàng vàng lôi kéo cánh tay ông khuyên nhủ: “Viễn Phàm, được rồi, ăn cơm trước đã, thân thể quan trọng hơn. Đừng để tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Tô Viễn Phàm kéo tay của Phương Vũ Lộ xuống, rất hiển nhiên là bởi vì ban nãy Vân Phiếm Phiếm giúp Tô Hạ nói chuyện đã khiến ông vô cùng không vui cho nên đối với Phương Vũ Lộ cũng có thành kiến.
Phương Vũ Lộ xấu hổ, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, cũng không dám tiếp tục ăn cơm.
Tô Hạ lại không chút để ý mà gắp một miếng thịt chậm rãi nhai nuốt, ăn xong hắn mới nói: “Trong mắt có ông hay không, không phải ông vẫn luôn rõ ràng sao? Tựa như tôi cũng rất rõ trong mắt ông có tôi hay không vậy.”
Tô Viễn Phàm cái gì cũng không thèm nói, tức giận bỏ lên lầu.
Phương Vũ Lộ nhìn Vân Phiếm Phiếm, lại nhìn lên lầu, cuối cùng đứng dậy đi lên lầu.
Tô Hạ thấy Vân Phiếm Phiếm ngồi ở đó, cho rằng cô bị dọa sợ rồi, ôn nhu nói với cô: “Ăn cơm đi.”
Vân Phiếm Phiếm nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh không sao chứ?”
Tô Hạ cười khẽ, lại gắp đồ ăn, trêи mặt không thèm để ý nói: “Tôi có thể có chuyện gì chứ, thật ra cô…”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm, trêи mặt cô mang theo sự quan tâm cùng khẩn trương, hắn nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói tiếp lời kế tiếp ra, chỉ bảo cô tiếp tục ăn cơm.
Hai người còn chưa có ăn cơm xong, Phương Vũ Lộ lại xuống lầu.
Bà thấy Vân Phiếm Phiếm với Tô Hạ ngồi ăn song song với nhau, từ bóng dáng nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác thập phần hòa thuận, trong lòng có chút hụt hẫng.
Bà đi qua, nói với cô: “Tiểu Đường, con đi ra đây với mẹ một lát.”
Vân Phiếm Phiếm nhìn Tô Hạ, Tô Hạ cho cô một ánh mắt, ý bảo hắn không sao, lúc này Vân Phiếm Phiếm mới đứng lên đi theo Phương Vũ Lộ ra ngoài.
Chờ cô đi rồi, Tô Hạ cũng buông đũa.
Hắn kỳ thật cũng không muốn xuống dưới ăn cơm, chỉ là nghĩ tới cô, hắn vẫn đi xuống.
Khắc khẩu là bên trong dự kiến, hắn cũng không nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm sẽ mở miệng nói chuyện vì mình.
Người bình thường gặp được loại tình huống này, lại còn là loại thân phận đó, người thông minh chắc chắn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này. Cô thì ngược lại, còn chủ động hướng tim mình vào đầu họng súng.
Một khắc đó, hắn xác thực là có chút luống cuống.
Cái nhà này là của Tô Viễn Phàm, cô cùng mẹ cô vào ở đây, chỉ cần Tô Viễn Phàm không cao hứng, tùy thời tùy lúc cũng đều có thể đem hai người đuổi ra ngoài. Nếu như là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không thèm để ý tới những cái này.
Chỉ là vừa rồi, hắn thật sự sợ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Nếu như cô rời đi rồi, sao hắn có thể thấy cô được nữa? Giờ khắc này, Tô Hạ mới chân chính ý thức được, bản thân hắn hoàn toàn không có năng lực làm bất cứ chuyện gì.
Vân Phiếm Phiếm theo Phương Vũ Lộ vào phòng xong, bà lập tức nói: “Vừa rồi chú Tô thực sự không vui.”
Vân Phiếm Phiếm trả lời: “Tô Hạ cũng không vui, anh ấy chỉ muốn ăn cơm chiều, là chú Tô không đúng.”
Cô là người thị phi rõ ràng, cô có mắt, cô có thể nhìn rõ, cũng biết nên đứng về phía ai, không nói tới bản thân cô đã thiên vị Tô Hạ, cho dù người kia không phải Tô Hạ, Tô Viễn Phàm nói như thế kia vẫn là không đúng.
Bởi vì người ông ta châm chọc không phải ai khác mà lại là con trai ruột của mình.
Ngữ khí của Phương Vũ Lộ rất không tán đồng: “Mặc kệ ai đúng ai sai, đó đều là chuyện giữa cha con nhà họ, không hề có quan hệ gì với con cả. Con đã quên lần trước mẹ nói với con cái gì rồi sao? Không nên quá thân cận với Tô Hạ, làm vậy đối với cả con và mẹ đều không có chỗ tốt gì.”
#Do not reup#
– ———————————
Tô Viễn Phàm giận dữ: “Mày nói chuyện kiểu gì với cha mày thế hả? Trong mắt mày còn có người cha như tao không?”
Hắn cầm cái ly nước đẩy về phía trước, ly nước va chạm với cái đĩa sứ tạo thành tiếng vang thanh thúy.
Phương Vũ Lộ bị hoảng sợ, sợ ông sẽ giận chó đánh mèo mà đánh luôn cả con gái mình liền vội vội vàng vàng lôi kéo cánh tay ông khuyên nhủ: “Viễn Phàm, được rồi, ăn cơm trước đã, thân thể quan trọng hơn. Đừng để tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Tô Viễn Phàm kéo tay của Phương Vũ Lộ xuống, rất hiển nhiên là bởi vì ban nãy Vân Phiếm Phiếm giúp Tô Hạ nói chuyện đã khiến ông vô cùng không vui cho nên đối với Phương Vũ Lộ cũng có thành kiến.
Phương Vũ Lộ xấu hổ, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, cũng không dám tiếp tục ăn cơm.
Tô Hạ lại không chút để ý mà gắp một miếng thịt chậm rãi nhai nuốt, ăn xong hắn mới nói: “Trong mắt có ông hay không, không phải ông vẫn luôn rõ ràng sao? Tựa như tôi cũng rất rõ trong mắt ông có tôi hay không vậy.”
Tô Viễn Phàm cái gì cũng không thèm nói, tức giận bỏ lên lầu.
Phương Vũ Lộ nhìn Vân Phiếm Phiếm, lại nhìn lên lầu, cuối cùng đứng dậy đi lên lầu.
Tô Hạ thấy Vân Phiếm Phiếm ngồi ở đó, cho rằng cô bị dọa sợ rồi, ôn nhu nói với cô: “Ăn cơm đi.”
Vân Phiếm Phiếm nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh không sao chứ?”
Tô Hạ cười khẽ, lại gắp đồ ăn, trêи mặt không thèm để ý nói: “Tôi có thể có chuyện gì chứ, thật ra cô…”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm, trêи mặt cô mang theo sự quan tâm cùng khẩn trương, hắn nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói tiếp lời kế tiếp ra, chỉ bảo cô tiếp tục ăn cơm.
Hai người còn chưa có ăn cơm xong, Phương Vũ Lộ lại xuống lầu.
Bà thấy Vân Phiếm Phiếm với Tô Hạ ngồi ăn song song với nhau, từ bóng dáng nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác thập phần hòa thuận, trong lòng có chút hụt hẫng.
Bà đi qua, nói với cô: “Tiểu Đường, con đi ra đây với mẹ một lát.”
Vân Phiếm Phiếm nhìn Tô Hạ, Tô Hạ cho cô một ánh mắt, ý bảo hắn không sao, lúc này Vân Phiếm Phiếm mới đứng lên đi theo Phương Vũ Lộ ra ngoài.
Chờ cô đi rồi, Tô Hạ cũng buông đũa.
Hắn kỳ thật cũng không muốn xuống dưới ăn cơm, chỉ là nghĩ tới cô, hắn vẫn đi xuống.
Khắc khẩu là bên trong dự kiến, hắn cũng không nghĩ tới Vân Phiếm Phiếm sẽ mở miệng nói chuyện vì mình.
Người bình thường gặp được loại tình huống này, lại còn là loại thân phận đó, người thông minh chắc chắn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này. Cô thì ngược lại, còn chủ động hướng tim mình vào đầu họng súng.
Một khắc đó, hắn xác thực là có chút luống cuống.
Cái nhà này là của Tô Viễn Phàm, cô cùng mẹ cô vào ở đây, chỉ cần Tô Viễn Phàm không cao hứng, tùy thời tùy lúc cũng đều có thể đem hai người đuổi ra ngoài. Nếu như là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không thèm để ý tới những cái này.
Chỉ là vừa rồi, hắn thật sự sợ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Nếu như cô rời đi rồi, sao hắn có thể thấy cô được nữa? Giờ khắc này, Tô Hạ mới chân chính ý thức được, bản thân hắn hoàn toàn không có năng lực làm bất cứ chuyện gì.
Vân Phiếm Phiếm theo Phương Vũ Lộ vào phòng xong, bà lập tức nói: “Vừa rồi chú Tô thực sự không vui.”
Vân Phiếm Phiếm trả lời: “Tô Hạ cũng không vui, anh ấy chỉ muốn ăn cơm chiều, là chú Tô không đúng.”
Cô là người thị phi rõ ràng, cô có mắt, cô có thể nhìn rõ, cũng biết nên đứng về phía ai, không nói tới bản thân cô đã thiên vị Tô Hạ, cho dù người kia không phải Tô Hạ, Tô Viễn Phàm nói như thế kia vẫn là không đúng.
Bởi vì người ông ta châm chọc không phải ai khác mà lại là con trai ruột của mình.
Ngữ khí của Phương Vũ Lộ rất không tán đồng: “Mặc kệ ai đúng ai sai, đó đều là chuyện giữa cha con nhà họ, không hề có quan hệ gì với con cả. Con đã quên lần trước mẹ nói với con cái gì rồi sao? Không nên quá thân cận với Tô Hạ, làm vậy đối với cả con và mẹ đều không có chỗ tốt gì.”
Danh sách chương