Edit by Shmily

#Do not reup#

– ———————————

Giữa Phương Vũ Lộ và Tô Viễn Phàm dường như đã bắt đầu có sự thay đổi.

Trước kia Phương Vũ Lộ đều dựa cả vào Tô Viễn Làm, luôn để ý tới cái nhìn cùng tâm tình của ông ta. Hiện tại tựa như bà đã hơi buông xuống, tuy rằng vẫn còn ở lại Tô gia, thế nhưng lúc nhìn Tô Viễn Phàm, trong mắt không còn sự ái mộ như trước nữa.

Đa số thời điểm chỉ có khi Tô Viễn Phàm bắt chuyện trước thì bà mới trả lời.

Cũng không biết có phải Tô Viễn Phàm có khuynh hướng tự ngược hay không mà khi Phương Vũ Lộ thích ông ta, ông ta luôn vắng mặt ở nhà. Hiện tại Phương Vũ Lộ bày tỏ thái độ lạnh nhạt thì Tô Viễn Phàm lại trở nên cực kì nhiệt tình.

Lúc ăn cơm, Tô Viễn Phàm vẫn luôn gắp đồ ăn cho Phương Vũ Lộ, ông ta gắp miếng nào thì bà ăn miếng đó, cũng không tỏ thái độ gì.

Ăn được một nửa, Tô Viễn Phàm bỗng nhiên nói: “Vũ Lộ, chúng ta kết hôn đi? Anh nghĩ kĩ rồi, cảm thấy chỉ có em mới thích hợp làm nữ chủ nhân của Tô gia, em cảm thấy thế nào?”

Chiếc đũa trong tay Phương Vũ Lộ rơi xuống mặt bàn một tiếng “keng”.

Không riêng gì Phương Vũ Lộ, ngay cả Vân Phiếm Phiếm đều chịu kinh hách không nhỏ.

Cô theo bản năng mà nhìn về phía Tô Hạ, quả nhiên là hắn đang cau mày, tựa hồ như muốn nói cái gì đó.

Cô biết, hiện tại nếu Tô Hạ nói gì đó thì sự tình nhất định sẽ có sự thay đổi.

Vân Phiếm Phiếm kéo tay Tô Hạ, Tô Hạ lập tức quay đầu lại nhìn cô một cái, Vân Phiếm Phiếm lắc lắc đầu, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

Tô Hạ miễn cưỡng nghẹn lại, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt lắm.

Phương Vũ Lộ đặt đũa về vị trí cũ, nhìn ánh mắt ân cần của Tô Viễn Phàm, khẽ thở dài: “Viễn Phàm, lúc trước em muốn gả cho anh là bởi vì em cũng không còn là cô gái nhỏ, chỉ muốn có một gia đình yên ổn. Thế nhưng rõ ràng là hiện tại tâm trạng của em đã có biến hóa, thứ em muốn là một người chồng có thể cho em cảm giác an toàn, cho dù không có tiền cũng không sao.”

Sắc mặt Tô Viễn Phàm lập tức trầm xuống, hỏi: “Lời này của em có ý gì? Không muốn kết hôn với anh? Em phải biết rằng nữ nhân bên ngoài muốn kết hôn với anh rất nhiều, bỏ lỡ cơ hội lần này, em sẽ không có lần tiếp theo.”

Nghe thấy lời đó của Tô Viễn Phàm, khóe miệng Phương Vũ Lộ lộ ra một tia cười khổ: “Em chính là có ý này, em nghĩ thông rồi, em tự mình có tay có chân, mỗi ngày đi làm nhiều một chút cũng có thể nuôi sống bản thân và con gái. Vị trí nữ chủ nhân của Tô gia, anh vẫn nên để lại cho người khác đi. Hôm nay em sẽ dọn ra ngoài.”

Nói xong, Phương Vũ Lộ cũng không tiếp tục ăn cơm nữa, trực tiếp đi lên lầu thu dọn đồ đạc.

Vân Phiếm Phiếm không yên tâm nên cũng chạy theo.

Trêи bàn chỉ còn lại hai người Tô Hạ và Tô Viễn Phàm, Tô Viễn Phàm rõ ràng là bị tức giận không nhẹ, ngực phập phồng kịch liệt.

Từ trước tới nay chưa từng có người phụ nữ nào dám cự tuyệt ông ta, Phương Vũ Lộ lại dám, điều này khiến ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Vân Phiếm Phiếm đi theo Phương Vũ Lộ vào phòng, kỳ thật cô cảm thấy rất vui vẻ với quyết định này của Phương Vũ Lộ, nếu bà có thể nhìn rõ bản chất của Tô Viễn Phàm thì đó là điều không thể tốt hơn được. Cô muốn Phương Vũ Lộ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc chứ không phải lo lắng hãi hùng.

Nhưng mà cô sợ, Phương Vũ Lộ không thể buông xuống được, chỉ là nhất thời hành động theo cảm tính, liền vội hoi: “Mẹ, mẹ thật sự muốn đi sao?”

Lần này Phương Vũ Lộ không khóc, chỉ ôn nhu nhìn Vân Phiếm Phiếm, nhẹ gật đầu: “Ừ, mẹ đã quyết định rồi, mẹ không cần cái vinh hoa phú quý ngắn ngủi này, tiền mình có thể tự kiếm, tóm lại là không thể ủy khuất chính mình. Bất quá, Tiểu Đường, có khả năng là con phải tiếp tục sống những ngày tháng vất vả cùng mẹ rồi.”

Vân Phiếm Phiếm nghe ngữ khí tựa hồ đã thật sự buông được xuống của bà, cũng vui vẻ thay: “Mẹ, con không sợ vất vả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện