Edit by Shmily
– ———————————
Phương Vũ Lộ bỗng nhiên đứng dậy, ôm lấy Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm cảm giác được thân thể Phương Vũ Lộ đang run rẩy, giống như lá rụng trong gió, cô duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, phảng phất như làm vậy có thể truyền thêm năng lượng cho bà.
Sau khi an ủi Phương Vũ Lộ xong, Vân Phiếm Phiếm liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Nói thật thì cô đối với chuyện giàu nghèo cũng không có quan trọng gì, nghèo thì cứ chấp nhận rồi nỗ lực làm cho nó tốt lên, còn đã giàu rồi thì phải càng làm cho nó giàu hơn nữa. Con người là phải luôn nhìn về phía trước.
Thu dọn đồ đạc xong, Phương Vũ Lộ liền cùng cô xuống lầu.
Tô Viễn Phàm vẫn chưa có đi, nhìn thấy hai người sắc mặt liền xanh mét, một chút cũng không muốn nhìn hai người thêm một chút nào nữa.
Đại khái là do tâm tình khó chịu cho nên lời ông ta nói cũng chẳng phải dễ nghe gì: “Lúc trước mang theo đứa con chồng trước tới Tô gia của tôi, ăn của tôi ở nhà tôi, hiện tại lại muốn rời đi, thật đúng là nghĩ tốt quá.”
Phương Vũ Lộ bị nói thì không sao, nhưng Tô Viễn Phàm lại dùng ba từ “con chồng trước” để nói Vân Phiếm Phiếm, điểm này đã chọc giận tới Phương Vũ Lộ.
Bà chưa từng cảm thấy con gái mình là thứ vướng tay vướng chân, Tô Viễn Phàm dựa vào cái gì mà dám nói cô như vậy? Tô Hạ cũng xách một cái túi đi xuống, lúc đứng ở cầu thang nghe được mấy lời này, hắn hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Cho nên ở trong lòng ông, chúng tôi đều là con chồng trước? Cũng tốt, không làm ông chướng mắt nữa.”
Tô Viễn Phàm chuyển lửa giận sang Tô Hạ, trong mắt ông ta bốc hỏa, hơn nữa còn thấy Tô Hạ xách một cái túi, liền nói thẳng: “Vậy mày cũng cút ra ngoài cho tao, đồ bạch nhãn lang*, coi như Tô Viễn Phàm tao chưa bao giờ sinh ra đứa con trai như mày đi.”
*Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Chỉ những người ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa.
Một giây như vậy, Tô Hạ ngẩn người.
Nhưng cũng chỉ có một giây.
Rất nhanh, hắn liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, đi ra tới cổng lớn, mở cửa, ý bảo Vân Phiếm Phiếm đưa Phương Vũ Lộ đi trước.
Chờ sau khi hai người ra bên ngoài, Tô Hạ cũng chẳng hề quay đầu lại, gió lạnh đem quần áo của hắn thổi lên rung động, tóc đen vốn dĩ rất gọn gàng lúc này lại có chút rối loạn. Hắn thấp giọng nói: “Tôi cũng có ý nghĩ như vậy, sau này, tôi cũng sẽ không quay về nữa.”
Gió đưa thanh âm hắn thổi tới bên tai Tô Viễn Phàm.
Ông ta nhìn đứa con trai ruột của mình rời đi, bóng lưng lạnh như băng của hắn làm ông ta cảm thấy có chút luống cuống.
Nhưng mà Tô Hạ cũng không hề quay đầu lại, ba người đồng loạt đi về phía trước, không một ai ngoái nhìn hay là dừng chân lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn nhà liền trở nên quạnh quẽ, Tô Viễn Phàm duỗi tay, đem tất cả đồ ăn trêи bàn hất đổ xuống dưới đất, bát đĩa rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh, vang lên những tiếng động chói tai. Nước canh bắn ra khắp nơi, cả người Tô Viễn Phàm giống như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi ở trêи ghế.
Tuy rằng Tô Hạ không nói, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn biết Tô Hạ đang buồn.
Cho dù vẻ bên ngoài hắn chẳng có biến hóa gì cả.
Vân Phiếm Phiếm cũng không khuyên hắn trở về, bởi vì cô biết, Tô Hạ cũng không muốn về, cái nhà kia cũng không được hắn gọi là nhà, không hề tạo cho hắn cảm giác vui vẻ.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới vị diện trước, Cố Lê ở trọ nơi như thế kia.
Tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn rất tiện nghi.
Ngữ khí của cô hơi phiền muộn: “Không bằng chúng ta đi tìm một khu dân cư cũ đi, nơi đó tiện hơn, ba người chúng ta ở một chỗ cũng được.”
Tô Hạ thấy bộ dáng uể oải của cô, khóe môi bỗng cong lên.
“Bi quan như vậy sao? Anh cũng không đến mức để em phải ở lại nơi như thế.”
Loại chuyện này hắn đã biết sớm hay muộn nó cũng sẽ đến, cho nên hắn đã suy nghĩ trước sau chu toàn hết rồi. Hiện tại chuyện xảy ra lúc này cũng không đến mức quá vội vàng.
Tô Hạ đưa hai người tới một khu chung cư nhỏ.
Vân Phiếm Phiếm lúc trước còn tính ở khu trọ cũ, nay lại nhìn thấy chung cư nhỏ, gương mặt liền lộ ra sự kinh ngạc.
– ———————————
Phương Vũ Lộ bỗng nhiên đứng dậy, ôm lấy Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm cảm giác được thân thể Phương Vũ Lộ đang run rẩy, giống như lá rụng trong gió, cô duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, phảng phất như làm vậy có thể truyền thêm năng lượng cho bà.
Sau khi an ủi Phương Vũ Lộ xong, Vân Phiếm Phiếm liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Nói thật thì cô đối với chuyện giàu nghèo cũng không có quan trọng gì, nghèo thì cứ chấp nhận rồi nỗ lực làm cho nó tốt lên, còn đã giàu rồi thì phải càng làm cho nó giàu hơn nữa. Con người là phải luôn nhìn về phía trước.
Thu dọn đồ đạc xong, Phương Vũ Lộ liền cùng cô xuống lầu.
Tô Viễn Phàm vẫn chưa có đi, nhìn thấy hai người sắc mặt liền xanh mét, một chút cũng không muốn nhìn hai người thêm một chút nào nữa.
Đại khái là do tâm tình khó chịu cho nên lời ông ta nói cũng chẳng phải dễ nghe gì: “Lúc trước mang theo đứa con chồng trước tới Tô gia của tôi, ăn của tôi ở nhà tôi, hiện tại lại muốn rời đi, thật đúng là nghĩ tốt quá.”
Phương Vũ Lộ bị nói thì không sao, nhưng Tô Viễn Phàm lại dùng ba từ “con chồng trước” để nói Vân Phiếm Phiếm, điểm này đã chọc giận tới Phương Vũ Lộ.
Bà chưa từng cảm thấy con gái mình là thứ vướng tay vướng chân, Tô Viễn Phàm dựa vào cái gì mà dám nói cô như vậy? Tô Hạ cũng xách một cái túi đi xuống, lúc đứng ở cầu thang nghe được mấy lời này, hắn hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Cho nên ở trong lòng ông, chúng tôi đều là con chồng trước? Cũng tốt, không làm ông chướng mắt nữa.”
Tô Viễn Phàm chuyển lửa giận sang Tô Hạ, trong mắt ông ta bốc hỏa, hơn nữa còn thấy Tô Hạ xách một cái túi, liền nói thẳng: “Vậy mày cũng cút ra ngoài cho tao, đồ bạch nhãn lang*, coi như Tô Viễn Phàm tao chưa bao giờ sinh ra đứa con trai như mày đi.”
*Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Chỉ những người ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa.
Một giây như vậy, Tô Hạ ngẩn người.
Nhưng cũng chỉ có một giây.
Rất nhanh, hắn liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, đi ra tới cổng lớn, mở cửa, ý bảo Vân Phiếm Phiếm đưa Phương Vũ Lộ đi trước.
Chờ sau khi hai người ra bên ngoài, Tô Hạ cũng chẳng hề quay đầu lại, gió lạnh đem quần áo của hắn thổi lên rung động, tóc đen vốn dĩ rất gọn gàng lúc này lại có chút rối loạn. Hắn thấp giọng nói: “Tôi cũng có ý nghĩ như vậy, sau này, tôi cũng sẽ không quay về nữa.”
Gió đưa thanh âm hắn thổi tới bên tai Tô Viễn Phàm.
Ông ta nhìn đứa con trai ruột của mình rời đi, bóng lưng lạnh như băng của hắn làm ông ta cảm thấy có chút luống cuống.
Nhưng mà Tô Hạ cũng không hề quay đầu lại, ba người đồng loạt đi về phía trước, không một ai ngoái nhìn hay là dừng chân lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn nhà liền trở nên quạnh quẽ, Tô Viễn Phàm duỗi tay, đem tất cả đồ ăn trêи bàn hất đổ xuống dưới đất, bát đĩa rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh, vang lên những tiếng động chói tai. Nước canh bắn ra khắp nơi, cả người Tô Viễn Phàm giống như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi ở trêи ghế.
Tuy rằng Tô Hạ không nói, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn biết Tô Hạ đang buồn.
Cho dù vẻ bên ngoài hắn chẳng có biến hóa gì cả.
Vân Phiếm Phiếm cũng không khuyên hắn trở về, bởi vì cô biết, Tô Hạ cũng không muốn về, cái nhà kia cũng không được hắn gọi là nhà, không hề tạo cho hắn cảm giác vui vẻ.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới vị diện trước, Cố Lê ở trọ nơi như thế kia.
Tuy rằng cũ nát, nhưng vẫn rất tiện nghi.
Ngữ khí của cô hơi phiền muộn: “Không bằng chúng ta đi tìm một khu dân cư cũ đi, nơi đó tiện hơn, ba người chúng ta ở một chỗ cũng được.”
Tô Hạ thấy bộ dáng uể oải của cô, khóe môi bỗng cong lên.
“Bi quan như vậy sao? Anh cũng không đến mức để em phải ở lại nơi như thế.”
Loại chuyện này hắn đã biết sớm hay muộn nó cũng sẽ đến, cho nên hắn đã suy nghĩ trước sau chu toàn hết rồi. Hiện tại chuyện xảy ra lúc này cũng không đến mức quá vội vàng.
Tô Hạ đưa hai người tới một khu chung cư nhỏ.
Vân Phiếm Phiếm lúc trước còn tính ở khu trọ cũ, nay lại nhìn thấy chung cư nhỏ, gương mặt liền lộ ra sự kinh ngạc.
Danh sách chương