Edit by Shmily

– ———————————

Tô Hạ mở cửa chung cư ra, nghiêng người để Vân Phiếm Phiếm và Phương Vũ Lộ vào trước.

Phương Vũ Lộ đi ở phía trước, chờ tới lượt Vân Phiếm Phiếm đi vào thì Tô Hạ lại giữ tay cô lại.

Cô khó hiểu nhìn thoáng qua hắn, sau đó liền có cảm giác Tô Hạ mở tay mình ra, đặt vào giữa lòng bàn tay cô thứ gì đó.

Vừa cúi đầu liền thấy đó là một cái chìa khóa.

Phỏng chừng là sợ Phương Vũ Lộ nghe được, thanh âm của Tô Hạ cũng cố tình đè thấp xuống, mang theo một tia khàn khàn, cánh môi dán ở lỗ tai cô, gương mặt kề cạnh ngay gần bên: “Chìa khóa cho em, nữ chủ nhân.”

Một câu “nữ chủ nhân” kia đã thành công khiến mặt Vân Phiếm Phiếm đỏ thành một mảnh.

Cô có cảm giác vật trong tay mình là củ khoai lang nóng bỏng tay, vừa định ném cho Tô Hạ lại có cảm giác gương mặt nóng lên.

Tô Hạ cọ cánh môi qua gương mặt cô, rõ ràng chỉ là cảm xúc ấm áp nhưng bị hắn cọ qua, chỗ gò má đó liền trở nên nóng rát.

Đang chuẩn bị nói chuyện thì Tô Hạ lại đứng thẳng người dậy, biểu tình cũng thay đổi.

Phảng phất như người vừa rồi cố ý đùa giỡn không phải hắn vậy.

Vân Phiếm Phiếm có chút buồn bực, sau đó liền nghe được thanh âm của Phương Vũ Lộ: “Tiểu Đường, con đứng đó làm gì?”

Cô quay đầu qua, Phương Vũ Lộ đang nhìn cô, biểu tình trêи mặt hết sức bình thường, chỉ là hơi có chút kinh ngạc.

Sợ bị phát hiện, cô nhanh chóng nắm chặt tay, nắm chặt chìa khóa, đem nó giấu trong lòng bàn tay.

Thì ra Tô Hạ đã phát hiện Phương Vũ Lộ sắp nhìn về phía này nên mới phản ứng như thế, đúng là giảo hoạt mà.

Lúc nhìn về phía Tô Hạ thì chỉ nhìn thấy nửa bên mặt của hắn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được là hắn đang cười, bởi vì khóe môi hắn đang cong lên một độ cong rất nhỏ.

Chung cư không quá lớn, đồ bên trong cũng không nhiều như ở Tô gia, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm lại cảm thấy nơi này phi thường tốt.

Ngữ khí Tô Hạ có chút bất đắc dĩ: “Lấy năng lực của cháu bây giờ thì cũng chỉ có thể mua được nơi này, nhưng hai người yên tâm, đây không phải là tiền của Tô Viễn Phàm, cho nên ông ta không có tư cách can thiệp. Dì cứ yên tâm thoải mái ở đây.”

Phương Vũ Lộ không nói gì, chỉ gật đầu.

Tô Hạ nhìn bà, mày hơi nhăn lại, sau đó mới chậm rãi giãn ra.

Ánh mắt hắn nhu hòa dừng trêи người thiếu nữ nhỏ đang ở trêи cầu thang, cô mặc một cái áo khoác bằng nhung, bên trêи còn có mũ tai thỏ, cả người thoạt nhìn ngốc manh đáng yêu cực kỳ.

Xem ra, giữa bọn họ đã không còn trở ngại.

Tiểu cô nương của hắn, đã nằm trong lòng bàn tay hắn dễ dàng.

Lúc trước ở Tô gia đều có người hầu làm đồ ăn, bọn họ chỉ cần trực tiếp xuống ăn là được. Hiện tại dọn ra khỏi Tô gia, hết thảy đều phải tự mình làm.

Cũng may Phương Vũ Lộ cũng chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì, lúc trước vẫn luôn là bà nấu đồ ăn cho nguyên chủ.

Cho nên buổi chiều bà liền đi mua thức ăn, nhận lấy nhiệm vụ làm cơm chiều này.

Để cô ngoài ý muốn chính là, Tô Hạ thế mà lại nói với Phương Vũ Lộ: “Dì, để cháu giúp một tay.”

Phương Vũ Lộ nhất định sẽ từ chối, ở trong mắt bà, Tô Hạ chính là một thiếu gia, cho dù có rời khỏi đại trạch xa hoa kia thì hắn cũng là đại thiếu gia. Sao có thể để hắn giúp mình.

Sau đó, cô liền nhìn thấy Phương Vũ Lộ gật đầu.

Mí mắt Vân Phiếm Phiếm mở lớn chớp chớp, cô theo bản năng nói: “Mẹ, con cũng muốn giúp.”

Nói xong liền đi về phía trước, vừa định nhúng tay vào thì Phương Vũ Lộ lại lắc đầu: “Tiểu Đường, hai người là đủ rồi, con cũng không biết nấu cơm.”

Cô… cô biết mà.

Từ từ đã, hình như nguyên chủ không biết thật.

Có chút buồn bực, cô nhìn nhìn Tô Hạ, Tô Hạ cũng nói theo: “Trêи tầng có một phòng có máy tính.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện