Edit: Ochibi

“Nhiêu đó có đủ hay không?” Tiên Tảo Tảo nhéo một cái ngón tay của Lệ Đình, tự mình gật đầu: “Bồi thường tổn thất hủy bỏ đính hôn, chắc không sai biệt lắm đâu?”

Lệ Đình nhìn ngón tay bị nhấc lên, khóe môi không tự giác khẽ nhếch, nhưng lời nói ra lại tràn đầy nghiền ngẫm: “Tất cả cho tôi hết?”

Hắn cúi đầu, mắt đen nặng nề nhìn gương mặt trắng nõn gần trong gang tấc.

Thiếu nữ trong lòng ngực có hương vị hạnh phúc, tươi mát, ánh mặt trời.

Là một chùm ánh sáng được Tiên gia nâng niu trên đầu quả tim, mà hiện tại ánh sáng ấy chiếu rọi tới trên người hắn.

Lệ Đình nháy mắt hiện lên biểu tình hoảng hốt, hiện tại, hắn muốn hôn môi người trong lòng ngực.

Tiên Tảo Tảo ngửa đầu, cảm giác giọng nói đối tượng công lược không đúng, cũng thiếu nước sao?

“Lệ ca ca, muốn uống nước không?” Cô hỏi.

Lệ Đình nháy mắt ngồi thẳng, mất tự nhiên cầm lấy bình nước rồi uống, tay vòng ở ngoài người Tiên Tảo Tảo cũng thu hồi về.

Hắn cầm điện thoại Tiên Tảo Tảo, làm bộ cái gì cũng không phát sinh, trêu đùa Tiên Tảo Tảo nói: “Tiền cho tôi hết, em có luyến tiếc không?”

Tiên Tảo Tảo ngây ngẩn cả người, ngay sau đó âm điệu đều nhịn không được cất cao: “Đây là nguyện vọng của anh sao?”

Môi hơi mở ra, nghiêm túc dị thường, bàn tay non mịn cũng gắt gao nắm lấy hắn.

Lệ Đình cảm giác ý cười trên mặt mình tan đi, không rõ sao cảm thấy không vui, hắn tránh đối phương, cũng tránh vấn đề của đối phương.

Nhưng Tiên Tảo Tảo lại một mực chờ đợi……

“Không phải,” Lúc Lệ Đình trả lời âm thanh lãnh ngạnh, hắn nói: “Muốn biết nguyện vọng của tôi?”

Tiên Tảo Tảo mất mát chớp mắt một cái, nghe vậy kinh hỉ gật đầu, “Phải phải!”

Lệ Đình khò khè dưới đầu Tiên Tảo Tảo, hắn nhàn nhạt cười, dưới ánh mắt mong đợi của Tiên Tảo Tảo, câu môi nói: “Ừ…… Không nói cho em.”

Tiên Tảo Tảo chôn đầu xuống, cả người đều héo: “Hiểu rồi, 036***.”

Lệ Đình khó hiểu, đẩy đẩy vật nhỏ đang gục trên bàn.

Tiên Tảo Tảo: “Mật mã, tiền cho anh hết, sau đó em muốn được ăn thật nhiều đùi gà!”

Khí phách vô cùng.

Lệ Đình búng búng ngón tay, ngay sau đó bắn ót vật nhỏ một cái.

Tiên Tảo Tảo khó hiểu ngẩng đầu, mái tóc xoã tung nâng lên, có vẻ càng thêm ngốc manh, cô hỏi: “Như thế nào?”

Lệ Đình nhích lại gần, đôi mắt đen nhánh thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm vật nhỏ, âm thanh hắn trầm thấp có loại dụ hoặc khác: “Tiên Tảo Tảo……”

“Vâng?” Tiên Tảo Tảo nuốt một ngụm nước miếng, rồi uống một ngụm nước trong bình.

Lệ Đình buồn cười, sau đó xoa xoa khóe môi Tiên Tảo Tảo, tiếp tục đè nặng âm thanh hỏi, “Nếu người khác đòi tiền, em sẽ cho sao?”

Thời điểm hỏi đến câu này, đôi mắt hẹp dài màu khói bụi của Lệ Đình chậm rãi nheo lại, ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn nhìn qua có bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng đối diện với hắn, Tiên Tảo Tảo lại cảm giác thấy.

Giống như một chữ trả lời không tốt, lập tức sẽ mang mưa rền gió dữ tới.

“Nghiêm túc suy nghĩ một chút,” Đầu ngón tay Lệ Đình xẹt qua gương mặt Tiên Tảo Tảo, dừng ở trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa.

Cảm giác thực tốt.

Tiên Tảo Tảo ngây thơ lắc lắc đầu, không hiểu lắm thâm ý của đối tượng công lược.

Lệ Đình vừa lòng cười, sau đó còn đưa điện thoại cho Tiên Tảo Tảo, “Tiền em giữ giúp tôi, khi cần tôi sẽ tìm em.”

Tiên Tảo Tảo lại nuốt nước miếng, ánh mắt còn có miệng lưỡi của đối tượng công lược nữa, ôn nhu dọa người quá.

Hô ~ không hiểu sao cảm thấy tránh được một kiếp.

……

Phát hiện Tiên Tảo Tảo thích uống nước, quản gia liền chuẩn bị nước bưởi mật ong cho cô.

Vì thế ở biệt thự, mỗi ngày Tiên Tảo Tảo ôm bình giữ ấm hồng nhạt tiểu trư Bội Kỳ, đi bộ theo phía sau cái mông Lệ Đình.

Cuối cùng, không biết là tại nước uống ngon, hay là Lệ Đình ảnh hưởng quá lớn với cô, tóm lại Tiên Tảo Tảo uống nước ngày càng nhiều.

Sau đó ——

Tiên Tảo Tảo nhận được một nhiệm vụ từ quản gia.

30/1/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện