Editor: Ngạn Tịnh.

"Đừng..."

Nói nói, khóe miệng hắn chảy ra máu. Lục Nhất Lan nhanh chóng chạy tới phía trước, hô tom "Ám Nhất! Gọi thái y!"

Nam nhân ngã xuống trong lòng Lục Nhất Lan.

Khoảng cách rất gần, cô có thể thấy đôi mắt đau thương của hắn.

"Đừng---- đi----"

Nước mắt trong suốt từ khóe mắt chậm rãi đi xuống, lướt qua hai má, Lục Nhất Lan dùng tay chạm một chút, rất lạnh lẽo rất lạnh lẽo.

"Tỷ tỷ, người muốn đi... Phải mang ta... Cùng nhau! Đi!"

Hắn mở miệng, máu lại trào ra, "Ta, ta muốn cùng người... Cùng ngưởi ở, ở bên nhau!"

Quân Tử Ngọc không ngừng thở phì phò.

Nhìn một màn này, Lục Nhất Lan nhắm mắt lại, cô nghĩ, bản thân hẳn là thua rồi.

"Không đi."

Một nụ cười nở rộ trên khóe môi người trong lòng.

Lục Nhất Lan bị Thái Hậu gọi đi nói chuyện, tẩm cung chỉ có Tề thái y cùng Quân Tử Ngọc.

"Bệ hạ, trong khoảng thời gian gần đây, ngài tốt nhất đừng đụng vào đồ ăn cay độc, nếu không miệng vết thương trong miệng sẽ nhiễm trùng."

"..."

"Mưu kế của bệ hạ thật sự rất tốt." Tề thái y lấy một cây châm từ bao ngân châm, "Mới vừa rồi, ta thấy vẻ mặt của Duyệt Vương gia lo lắng sốt ruột, nghĩ đến hẳn là trong lòng Vương gia cũng có bệ hạ."

"Hừ,"

Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, đau đớn nơi đầu lưỡi làm hắn rất thanh tỉnh.

Vết thương của hắn đã tốt, căn bản sẽ không hộc máu nữa.

Nhưng là----

Ánh mắt trầm xuống, nhiều thêm vài phần ảm đạm. Nếu không phải hôm nay có một búng máu này, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào, còn chưa biết đâu.

"Đúng rồi bệ hạ, lát nữa Vương gia tới, thần nên nói thế nào?"

"Nói cô vương, khó thở công tâm, thể hư, trước đó bệnh còn chưa tốt, nói cô vương gần đây phải tĩnh dưỡng, tóm lại..." Phóng đại lên, nói gần chết cũng được! Quân Tử Ngọc khụ khụ hai tiếng, "Ngươi hẳn là biết đến."

"Thần tuân chỉ."

Tề thái y đi ra ngoài, Quân Tử Ngọc khom lưng lấy ra chủy thủy đầu giường, ánh mắt hơi phát sáng, giơ tay chém xuống, một sợi tóc dừng ở trong tay.

Hắn ngựa quen đường cũ, từ trên kệ sách lấy xuống một quyển sách, kẹp lấy sợi tóc kia, sau đó viết mấy chữ.

"Thử qua."

"Thất bại."

"Khôi phục bộ dáng như trước kia."

"Khống chế tốt chính mình."

"Tâm duyệt... Chỉ tâm duyệt người."

Thả sách lại, Quân Tử Ngọc dừng dừng, nghe động tĩnh bên ngoài, hắn nhanh chóng nằm trên giường.

Người bệnh, hẳn là suy yếu.

Ngoài phòng, Lục Nhất Lan mới từ chỗ Thái Hậu trở về, "Tề thái y, bệ hạ thế nào?"

"Bệ hạ, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, lần này... Khó thở công tâm, rất nghiêm trọng. Vương gia, nếu có thể, trong khoảng thời gian này vẫn xin ngài chăm sóc bệ hạ, như vậy vết thương sẽ càng tốt nhanh hơn một chút."

"Là sao?"

"Xin Vương gia giám sát bệ hạ uống thuốc thật tốt, như vậy sẽ càng nhanh tốt lên một chút."

Lục Nhất Lan ừ một tiếng, "Bổn vương đã biết."

"Vậy thần đi bốc thuốc trước."

"Đi đi."

Theo ánh sáng, đẩy cửa ra, Lục Nhất Lan đến gần mới phát hiện, sắc mặt Quân Tử Ngọc rất tái nhợt, thở dài một hơi, bắt tay nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, "Đệ thật là..."

"Là lỗi của ta." Biết rõ hắn chắc chắn đi theo hướng hắc hóa, vẫn là tự tin cảm thấy bản thân có thể thu phục tất cả, không dưỡng hắn sai lệch.

"Thôi, đệ cũng là----"

Suy nghĩ thật lâu, Lục Nhất Lna mới nghĩ ra một từ hình dung, "Một mảnh chân tình."

Một người nâng một mảnh chân tình, một lần lại một lần đến gần, một lần lại một lần chờ đợi, mấy ai có thể từ chối.

"Lần này, như đệ mong muốn."

"Bắt đầu từ khi đệ tỉnh lại, tất cả... Đều giống như trước kia."

Lục Nhất Lan cho rằng bản thân là đang lẩm bẩm nói mà thôi, lại không ngờ tới, người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, mong đợi hoỏ, "Tỷ tỷ! Người nói là thật sao?"

Nàng chỉ là sờ sờ đầu hắn.

Tất cả đều một mảnh yên lặng hài hòa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện