Editor: Ngạn Tịnh.

Quân Tử Ngọc 'trọng thương', không có cách nào, Lục Nhất Lan chỉ có thể cứ như vậy nhậm vai trò giám quốc.

Ngày nọ, nàng đang ở Ngự Thư phòng phê tấu chương.

Quân Tử Ngọc nhìn bộ dáng đề bút của nàng, thế nhưng nở nụ cười.

Lục Nhất Lan đang phiền, nghe thấy cái tiếng cười này, cô trợn trắng mắt, "Đệ cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy chúng ta như vậy... Rất tốt."

"Một chút cũng không tốt." Lục Nhất Lan sắp khóc cmnr, "Những tấu chương này thật phức tạp."

Khó có thể tưởng tượng, Quân Tử Ngọc có thể xử lý những việc này nhanh gọn như vậy, trước kia chạng vạng mỗi ngày còn có thể tìm cô uống rượu nữa cơ.

"Xuy."

Nam nhân cười cười, ghé lên bàn dài, "Ta tới giúp tỷ."

Sau khi có thêm người gia nhập, tốc độ của Lục Nhất Lan nhanh hơn rất nhiều, tấu chương chồng chất trên bàn, rất nhanh liền ít đi.

Qúa trình phê duyệt tấu chương thật ra rất cơ giới hóa, rất nhàm chán, nhưng Quân Tử Ngọc chính là cảm thấy, rất vui vẻ nha, chỉ cần có tỷ tỷ ở, làm chuyện gì cũng rất thú vị.

Sườn mặt của nàng, cũng rất đẹp.

"Tỷ tỷ."

"Hử?"

"Tỷ nói, chúng ta có thể vĩnh viễn như thế này không, vĩnh viễn vĩnh viễn đều là thế này, không thay đổi?"

Ngòi bút dừng lại trong chốc lát, Lục Nhất Lan viết một chữ lên tấu chương, sau đó mới đưa cho Quân Tử Ngọc.

Hắn vừa thấy, tâm tình phức tạp.

"Tỷ tỷ, người có ý gì vậy?"

"A?"

Lục Nhất Lan cho rằng bản thân viết một chữ 'Tốt' đã rất rõ ràng, cô nhíu mày, "Đệ không biết... Ý của ta sao?"

"Không biết."

Tấu chương bị mở ra đặt trên bàn, Lục Nhất Lan nhìn, bất đắc dĩ bật cười, "Là trùng hợp."

Trên giấy màu trắng kia viết, rõ ràng là một vị đại thần nào đó viết, hy vọng Quân Tử Ngọc có thể mở hậu cung, chiêu nạp phi tử gì gì đó.

Sau đó dưới giấy trắng có một chữ tốt, đích xác rất vi diệu.

Trong khoảng thời gian Lục Nhất Lan ngẩn ngơ này, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên ngồi vào lòng cô, chính là loại chim nhỏ nép vào lòng mẹ kia.

Lúc mặt Lục Nhất Lan đỏ lên, hắn bỗng nhiên ôm lấy cổ cô, "Tỷ tỷ, người nói, người là có ý gì?"

"..."

"Xuống dưới, ngứa." Lục Nhất Lan ngưỡng đầu ra sau, Quân Tử Ngọc giống như vô tội dựa sát vào, "Tỷ tỷ, người còn chưa nói cho ta đáp án của tỷ đaâu."

"Được được, phải phải phải, ta tin tưởng chúng ta sẽ... Ha ha, đệ xuống trước, cổ rất ngưa.s"

"Ta không."

Hắn giống như một đứa trẻ, sống chết không chịu xuống, Lục Nhất Lan nói, "Đệ còn như vậy ta sẽ tức giận!"

Nghe được hai chữ tức giận, Quân Tử Ngọc sửng sốt, sau đó theo bản năng buông lỏng tay ra.

Không, đừng tức giận.

Hắn rũ mắt, môi khẽ nhếch, sau đó yên lặng đứng lên, hắn không thích bộ dáng tỷ tỷ tức giận.

Ngày hôm qua, Tề thái y vừa mới chẩn bệnh hắn sắp tốt rồi, hôm nay... Đã không có lý do giả vờ đáng thương.

Yên lặng ngồi một bên, hai người làm việc xong, Lục Nhất Lan thật lâu cũng không nói chuyện, Quân Tử Ngọc hỏi một câu, "Tỷ tỷ, người tức giận thật sao?"

"Không có nha, xảy ra chuyện gì sao?"

"Tỷ không nói chuyện với ta, cũng không nhìn ta." Quân Tử Ngọc có chút ủy khuất, "Ta còn cho rằng tỷ tức giận."

"Không phải, ta chỉ là suy nghĩ, vì sao đệ lại thích ta." Lục Nhất Lan rất mê mang, "Ta cảm thấy, dường như ta chẳng hề làm ra chuyện gì đặc biệt cả mà."

Từ lúc nào, thiếu niên này, thế nhưng thích cô.

Là năm ấy, năm ấy, năm ấy, hay là năm ấy.

Cảm giác đều không thê rnha.

"Không có gì đặc biệt."

Biết được nàng nghi hoặc loại chuyện này, Quân Tử Ngọc nhẹ nhàng thở ra, "Bởi vì lòng ta duyệt người, không cần làm bất luận chuyện đặc biệt gì."

Bởi vì là người, cho nên là người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện