Hai tay Dung Hoàng ôm chặt Đường Tiễn, suy nghĩ hồi lâu, "Hai mươi cân!"
Đường Tiễn xùy một tiếng, sải bước đi về phía phòng y tế.
Phòng y tế.
Đường Tiễn ngồi xổm trước mặt Dung Hoàng, kiên nhẫn dỗ dành: "Bé yêu ngoan chút, tiêm xong mình sẽ dẫn cậu đi ăn xúc xích nướng."
Dung Hoàng nhìn chằm chằm vào kim tiêm trong tay bác sĩ, "Không muốn, không muốn."
Đường Tiễn lấy ra con át chủ bài của mình, giơ hai ngón tay lên, "Mua hai cái."
"Vậy thì được. Ối!"
Vị bác sĩ trẻ tiêm cho Dung Hoàng nhìn Đường Tiễn với vẻ khinh thường, thằng nhóc này đúng là hình người dạng chó, không ngờ mua xúc xích cho bạn gái còn tính toán chi li như vậy.
Không biết cô bé này thích gì ở anh, dáng dấp đẹp trai?
Ồ, đúng là đẹp trai thật.
Nửa giờ sau khi vào phòng y tế, Đường Tiễn cuối cùng cũng ấn Dung Hoàng xuống để tiêm.
Quá trình xảy ra có thể hình dung bằng từ vô vùng thê thảm.
Cô gái nhỏ bị giày vò mệt mỏi cũng ngủ thiếp đi.
Đường Tiễn lấy điện thoại của Dung Hoàng ra, dùng dấu vân tay của Dung Hoàng mở khóa rồi gọi cho mẹ Dung Hoàng.
Người ở đầu bên kia điện thoại là mẹ vợ tương lai của anh, anh cần phải đàng hoàng và trang trọng.
"Dì, cháu là Đường Tiễn. Dung Hoàng bị cảm, đang tiêm thuốc ạ."
Không rõ đầu bên kia điện thoại đang nói gì, Đường Tiễn đáp lại vài tiếng rồi cúp máy.
—
Dung Hoàng bị cảm đến tận tuần thi cuối kỳ.
Dung Hoàng được quấn như một cái bánh bao, nhẹ nhàng lăn vào phòng thi với chiếc cặp sách nhỏ trên tay.
Sau một thời gian tích cực bổ túc, Dung Hoàng đã tiến bộ rất nhiều.
Ở Chương Cẩm có tin đồn nói rằng đại thần rơi xuống thế gian thành phàm nhân, câu chuyện đó kể về Dung Hoàng.
Chỉ là, Dung Hoàng căn bản không quan tâm những lời này, đơn giản chính là nhàn xương cốt đau, mang chuyện của người khác ra tiêu khiển.
Cấp thấp còn lắm chuyện.
Cũng may cơn cảm không ảnh hưởng đến Dung Hoàng, so với kỳ thi trước, cô đã tiến bộ hơn 100 bậc.
Dung Hoàng vui vẻ trở về, ăn thêm một bát cơm.
Dung gia có cơ cấu gia đình tương đối đơn giản, không cần đến thăm người thân, bạn bè trong dịp Tết Nguyên đán.
Sau khi xem Gala Lễ hội mùa xuân cùng ba mẹ Dung một lúc, Dung Hoàng ngáp ngắn ngáp dài.
“Nếu buồn ngủ thì về phòng ngủ đi.” Dung Nhiễm nhìn không nổi nữa, mở miệng đuổi người.
Dung Hoàng rất nghe lời, ôm con búp bê khủng long nhỏ màu xanh lá cây trong tay lăn lên lầu.
Đang lúc chuẩn bị đi tắm rửa, Dung Hoàng nhận được cuộc gọi của Đường Tiễn.
Giọng nói của thiếu niên ở đầu dây bên kia có chút khò khè, như có dòng điện truyền vào tai Dung Hoàng, "Xuống đi."
Dung Hoàng chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống, quả nhiên cô nhìn thấy thiếu niên có thân hình cao gầy đứng bên cạnh bồn hoa nhỏ.
Dường như nhìn thấy Dung Hoàng, thiếu niên vẫy tay.
Dung Hoàng lẩm bẩm: "Đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây làm gì? Không lạnh sao?" Nhưng cô vẫn mặc áo khoác ngoài, rất thành thật đi xuống lầu.
“Sao con lại xuống rồi?”
“Trong nhà không có kẹo bạc hà, con đi mua một ít.”
Ba Dung và mẹ Dung biết gần đây Dung Hoàng thích kẹo bạc hà nên cũng không có gì ngạc nhiên. Nhìn thấy thế, bọn họ vẫy tay nói: "Đi đi, đi đường cẩn thận chút."
Dung Hoàng ngẫu nhiên ậm ừ hai tiếng, cầm điện thoại trong tay chạy ra ngoài.
"Sao cậu lại ở đây?" Dung Hoàng đứng vững trước mặt Đường Tiễn, vừa chạy ra khỏi phòng sưởi ấm, Dung Hoàng có chút không thích ứng hắt hơi một cái.
Đường Tiễn lập tức cởi khăn quàng cổ, choàng qua người Dung Hoàng, "Mình chỉ muốn gặp cậu thôi.”
Dung Hoàng sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới Đường Tiễn sẽ nói như vậy, cô cũng không ngờ rằng nhân vật phản diện này còn rất biết nói chuyện.
Đột nhiên, ở phía xa có vô số pháo hoa nổ tung, đủ màu sắc, rất chói lọi.
Cả bầu trời nhuộm nhiều màu.
Bây giờ là nửa đêm.
Năm mới đã đến.