"Chúc mừng năm mới." Thiếu niên quay lưng về phía pháo hoa, ánh sáng của pháo hoa dường như phác thảo thân hình gầy gò của thiếu niên.

 

Dung Hoàng nghe được thiếu niên nói như vậy.

 

Dung Hoàng cong cong mắt, lục túi, cuối cùng móc ra một viên kẹo bạc hà, "Chúc mừng năm mới, chúc cho mọi điều ước trong năm mới của cậu sẽ thành hiện thực."

 

Đường Tiễn dịu dàng nhìn cô gái nhỏ.

 

Pháo hoa nở rộ trong mắt Dung Hoàng cũng không khiến anh thích thú hơn sự lấp lánh trong mắt cô.

 

Trong lòng anh bây giờ chỉ nghĩ đến cô gái nhỏ.

 

Đường Tiễn cầm lấy kẹo bạc hà, cẩn thận nhét vào túi, "Ừm."

 

"Năm mới, hi vọng bé yêu có thể thi đậu trường đại học lý tưởng."

 

Nghe được hai chữ "bé yêu", ánh mắt Dung Hoàng có chút lóe lên, gật đầu, "Biết rồi, cậu cũng vậy."

 

"Mình chạy từ xa đến đây tìm cậu, mình có thể hỏi một câu được không?" Con ngươi Đường Tiễn đen như mực, sâu không thấy đáy, như thể một khắc sau sẽ bị hút vào.

 

Dung Hoàng suy nghĩ một chút, gật đầu.

 

"Phượng Tức là ai?”

 

Phượng Tức là tên khốn nào? Anh muốn tìm ra hắn, sau đó nghiền nát thành tro bụi.

 

Dung Hoàng không ngờ Đường Tiễn còn nhớ rõ gốc rạ này, trong lòng có chút chột dạ, nhưng lúc này, cô có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Thủy Thủy.

 

"Phượng Tức là ai?" Đường Tiễn tiến lên trước, có vẻ ép hỏi.

 

"Ba!" Lời Dung Hoàng nói khiến người ta kinh ngạc đến c.h.ế.t cũng không thôi, đột nhiên cô toát ra một câu như vậy.

 

Nói xong, không chỉ Đường Tiễn mà ngay cả Dung Hoàng cũng đều sửng sốt.

 

Cô chỉ đang nghĩ mình đã ra ngoài lâu như vậy, ba Dung và mẹ Dung chắc chắn sẽ lo lắng, sau đó cô nghe thấy câu hỏi áp lực của Đường Tiễn, sau đó cô mất trí, đầu óc co lại rồi thốt ra từ "Ba".

 

Đường Tiễn: "."

 

Đường Tiễn khẽ cười một tiếng, từ trong túi móc ra một vật gì đó, "Tay."

 

Dung Hoàng ngoan ngoãn đưa tay ra, ngay sau đó trong lòng bàn tay có chút ấm áp.

 

Là Đường Tiễn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Dung Hoàng.

 

Tay Dung Hoàng run lên, suýt chút nữa đã đ.ấ.m cho anh một cái, cũng may cô kịp thời phản ứng lại.

 

Thấy sau này anh sẽ rửa chân cho mình, cô mới miễn cưỡng tha thứ cho người hầu rửa chân này.

 

"Cậu chỉ có thể thích mình thôi, biết không?" Đường Tiễn vẫn khom người, cúi đầu duy trì tư thế hôn, giọng nói có chút mơ hồ nhưng không thể phủ nhận cường thế.

 

Dung Hoàng đưa tay đẩy đỉnh đầu Đường Tiễn, lòng bàn tay ngứa ngáy muốn chết, "Biết, biết rồi." Sau đó chạy đi mà không quay đầu lại.

 

Chạy được nửa đường, cô mới phát hiện chiếc khăn quàng vẫn quấn quanh cổ, cô chạy lại, nhét nó vào tay Đường Tiễn rồi lại bỏ chạy.

 

Đường Tiễn nhìn cô gái nhỏ chạy đi như một con thỏ, rất lâu sau anh vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

Một lúc lâu sau, Đường Tiễn cười khúc khích.

 

Nhóc lừa gạt.

 

Tuy nhiên, còn nhiều thời gian.

 

Về phần tên khốn Phượng Tức kia, vẫn là nên bắt hắn sớm một chút, chơi c.h.ế.t luôn.

 



 

"Thủy Thủy, cô nói thật cho tôi biết, nhân vật phản diện kia có quan hệ gì với Phượng Tức?" Dung Hoàng nhìn Thủy Thủy bay loạn khắp phòng nhưng không hề tiến tới chỗ mình, giọng điệu nghiêm túc.

 

Thủy Thủy dừng lại ở trên bàn, "Tôi không biết, Phượng Tức là ai?”

 

Dung Hoàng cười lạnh, trong tay cô bỗng nhiên xuất hiện một chiếc rìu nhỏ bằng vàng, hình dáng rất tinh xảo, trên cán búa có hình phượng hoàng màu vàng.

 

Chiếc rìu nhỏ vừa xuất hiện, Thủy Thủy phát hiện mình không thể cử động được, "Đại vương?"

 

"Nói?" Dung Hoàng quơ quơ chiếc rìu nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn như sữa lộ ra vẻ hung dữ.

 

Thủy Thủy ngồi xuống bàn, buồn bực nói: "Đại vương, ngài thật hung dữ."

 

Dung Hoàng cười, tôi đây siêu hung dữ.

 

“Cơ hội cuối cùng.” Dung Hoàng vung vẩy chiếc rìu nhỏ.

 

Thủy Thủy khóc không ra nước mắt, cuối cùng giơ tay đầu hàng: "Tôi nói, tôi nói, ngài có thể thu nó lại được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện