Ngu Chi Hoè bị sự thương hại trong mắt Dung Hoàng chọc giận, sắc mặt nén giận đưa tay định đánh Dung Hoàng.

 

Dung Hoàng vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng đến lúc rồi sao?  

"Chó hoang từ đâu tới, dám làm ồn ở ngoài điện của bổn hoàng tử? Ồn ào quá vậy." Giọng nói lười biếng của Ung Tinh vang lên từ phía sau, Dung Hoàng biết mình không thể khoe ra vinh quang.

 

Ngực nhỏ vốn đang ưỡn lên lập tức thu về, nàng lén liếc nhìn Ung Tinh. Dung Hoàng vắt chân lên cổ chạy 'bịch bịch' đến phía sau Ung Tinh, tay nhỏ trắng nõn nắm lấy ống tay áo rộng của Ung Tinh, "Điện hạ, nàng ta bắt nạt ta, ta sợ lắm."

 

Ngu Chi Hoè duy trì động tác giơ tay định đánh Dung Hoàng, "!!!" Nữ nhân này thật xảo trá!

 

Sau khi nhìn thấy nàng trừng mắt nhìn mình, cũng chứng kiến ​​nàng trở mặt cực kỳ nhanh, khóe miệng Ung Tinh giật giật, lần trước nàng còn không sợ hãi mà tay không tiếp rắn.

 

Ung Tinh cười thầm trong lòng, đúng là một tên gián điệp giảo hoạt.

 

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tiểu cung nữ này vẫn là tiểu cung nữ của Nguyên An Điện, dù có thế nào cũng chỉ có thể bị chàng ức hiếp.

 

Ung Tinh liếc nhìn tiểu cô nương, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước, trong trẻo như được nước rửa sạch, khóe mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương.

 

Dễ khiến con người nảy sinh ý muốn phá hoại.

 

Bộ dáng này, rất thích hợp để đặt vào lòng bàn tay mà nắm vuốt.

 

Thoải mái tô vẽ, để lại sắc màu tối hoặc rực rỡ trên tờ giấy trắng tinh này.

 

Dù sâu hay nông, đều là những cảm giác chàng có thể điều khiển được. Thật tuyệt vời.

 

Đôi mắt đen của Ung Tinh tối sầm lại trong giây lát, chàng lặng lẽ rút ống tay áo rộng ra khỏi tay Dung Hoàng, quay về phía Ngu Chi Hoè, "Dám lớn tiếng ở gần Nguyên An Điện, quấy rầy bổn hoàng tử, còn không mau ném người xa một chút?"

 

Tống Sướng bước tới đáp lại, không cho Ngu Chi Hoè cơ hội quay đầu chạy trốn, hắn trực tiếp xách Ngu Chi Hoè lên như một con gà, sau đó đi về phía xa của cung điện.

 

Tiếng hét của Ngu Chi Hoè dần dần nhỏ đi.

 

"Hôn phu?"

 

"Bát giá đại kiệu?"

 

Ung Tinh cười khẩy, như đang giễu cợt Dung Hoàng, cực lực bỏ qua sự bất mãn vặn vẹo trong lòng, "Ngươi là một tiểu cung nữ, nhưng tâm tư cũng khá sâu sắc."

 

Dung Hoàng ngay lập tức xù lông, chống lại xúc động muốn đ.ấ.m vào mặt Ung Tinh, giữ nụ cười trên môi.

 

Ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu gì hết?

 

Ung Tinh nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của tiểu cô nương, chợt nghĩ đến ngày đó, chàng đút cho nàng ăn bánh hạt dẻ, đầu ngón tay vô tình chạm vào môi nàng.

 

Mềm mềm, tinh tế.

 

"Điện hạ." Tống Sướng xử lý xong Ngu Chi Hoè liền quay lại, ôm quyền, đồng thời gọi Ung Tinh hồi thần.

 

Ung Tinh gạt bỏ hết những suy nghĩ không cần thiết trong đầu, một tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đáp lại, nhìn Dung Hoàng: "Cùng bổn hoàng tử vào điện."

 

Dung Hoàng đáp ứng rất nhanh, từng bước một đi theo Ung Tinh tiến vào chính điện.

 

"Mài mực." Ung Tinh trải giấy ra, nói với Dung Hoàng.

 

Dung Hoàng nhìn chằm chằm nghiên mực hai giây, mài mực?

 

Không phải chứ.

 

Nhưng sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Ung Tinh, Dung Hoàng thầm mắng Ung Tinh là kẻ vô lương tâm, bất đắc dĩ cầm lấy thỏi mực.

 

Không phải chỉ là mài mực thôi sao, bổn đại vương sao có thể không làm được?

 

Bổn đại vương là một thiên tài.

 

"Dừng lại." Giọng nói của Ung Tinh ẩn chứa sự tức giận, theo sau là âm thanh bút lông đặt trên khay mực.

 

Dung Hoàng ngừng cử động, hàng mi dài cong cong khẽ run lên, nhếch lên một đường cong thanh tú: "Hả?"

 

Ung Tinh tức cười khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Dung Hoàng, ngón tay thon dài chỉ vào những chấm mực trên tờ giấy trắng như tuyết, "Bổn hoàng tử nhờ ngươi mài mực, không phải để ngươi tạo phiền phức cho bổn hoàng tử."

 

—————————

Lời nhắn hàng ngày của Ung Tinh: Hôm nay ta đã bảo vệ được thê tử của mình, ta rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện