Tuy Ung Tinh có tính tình biến thái và bệnh thần kinh nhưng nét chữ của chàng thực sự không có gì để chê.
Rồng bay phượng múa, thiết họa ngân câu.
Đầu bút lông di chuyển, khó mà che giấu được sự sắc bén của nó.
Nhìn dòng chữ bị mình hủy hoại hoàn toàn, Dung Hoàng im lặng đặt thỏi mực xuống, cúi đầu nắm lấy dây lưng bên hông.
Môi hồng nhấp nhẹ, hai lúm đồng tiền hiện ra.
Đó không phải là điều nàng đang nghĩ.
Ung Tinh kỳ quái.
Ai bảo y sai nàng mài mực?
Ung Tinh nghiêng đầu nhìn Dung Hoàng, nàng cúi đầu không nói gì, nhớ đến việc ám vệ mới bẩm báo, nàng lại liên lạc với người của Ung Bân Úy.
Không cần nghĩ cũng biết là vì danh sách kia.
Nếu để Hoàng thượng biết được những người trong danh sách này, thế lực dưới tay Thái tử sẽ bị tổn hại rất lớn.
Cho nên chó cùng rứt giậu, lại sai tiểu cung nữ không mấy thông minh này trộm danh sách.
Ung Tinh cười khẽ, không biểu lộ ra ngoài, nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Ngươi biết viết không?"
Dung Hoàng chớp chớp mắt, gật đầu.
Ung Tinh nâng cằm ra hiệu cho Dung Hoàng cầm bút lên: "Viết cho bổn hoàng tử xem."
Dung Hoàng hưng phấn cầm bút, chuẩn bị cho Ung Tinh thấy sự lợi hại của mình.
Mặc dù nàng không giỏi mài mực nhưng nét chữ của nàng siêu đẹp.
Dung Hoàng vừa cầm bút lên, còn chưa bắt đầu viết, Ung Tinh đã đánh vào mu bàn tay nàng.
Dung Hoàng bị đánh nên khẽ rít lên một tiếng, âm thanh mỏng manh, nhẹ nhàng như tiếng kêu đau đớn của mèo con.
Nghe thôi đã khiến người khác hận không thể đau lòng ôm nàng vào ngực, dịu dàng vuốt ve nàng.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Ung Tinh hơi nheo lại, trong tay nghịch con dấu của hoàng tử: "Ngay cả bút còn không cầm được, sao lại có thể viết chữ được?"
Dung Hoàng đặt bút lông lên khay mực, hờn dỗi không nói lời nào.
Đừng tưởng ngươi là Phượng Tức nên ta không dám đánh ngươi.
Bổn đại vương cũng có tính khí nóng nảy.
Ta siêu hung dữ.
Bản thân ta cũng sợ khi ta hung dữ.
Ngay khi Dung Hoàng định hung dữ với Ung Tinh một cái thì một cái bánh thỏ đã được nhét vào miệng nàng.
Dung Hoàng phồng má, tức giận nhìn Ung Tinh, "Ừm ừm, ngon quá."
Nhưng đừng tưởng cho ta một ít bánh ngọt là ta sẽ tha thứ cho ngươi.
"Viết một chữ cho bổn hoàng tử xem." Ung Tinh rút tay lại, cầm bánh thỏ lên ăn.
"Không." Dung Hoàng giấu tay sau lưng, quay đầu từ chối, người ta là tiểu công chúa, không viết là không viết.
Nàng đang tức giận, là kiểu không thể dỗ dành được.
Ung Tinh khịt mũi, cũng dám nóng nảy với chàng à?
Thật không biết là ai dạy.
"Không viết? Được, vậy ngươi cứ đứng đây hầu hạ bổn hoàng tử nhé." Ung Tinh không cưỡng cầu nữa mà lấy ra một cuộn giấy hơi ố vàng từ ngăn bí mật dưới gầm bàn.
Thấy ánh mắt Dung Hoàng nóng rực, nhìn chằm chằm vào danh sách trong tay, trong mắt Ung Tinh như có một tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại biến mất, giọng điệu bình tĩnh che giấu sự hỗn loạn, "Muốn xem không?"
Dung Hoàng hoàn toàn không biết chữ của thế giới này, có gì đáng xem không?
Mặc dù Dung Hoàng từng bị Phượng Tức phạt viết chữ lớn ở Thần giới, nhưng hầu hết các chữ ở Thần giới đều giống với chữ ở thế giới trước.
Mà chữ ở thế giới này đều là kiểu chữ rất phức tạp, nguyên chủ còn mù chữ chứ đừng nói đến Dung Hoàng.
Dung Hoàng biểu thị nàng chỉ muốn mù chữ.
Nhưng nhớ tới lời Phương Hồi nói, đoán được đây có lẽ là danh sách tuyệt mật, Dung Hoàng gật đầu như gà mổ thóc: "Muốn muốn."
Ánh mắt Ung Tinh trở nên lạnh lùng hoàn toàn, đầu ngón tay cầm danh sách trở nên trắng bệch.
Vốn tưởng Dung Hoàng sẽ an phận, không ngờ vẫn là người của Ung Bân Úy.