Nam Kỷ nhíu mày cảm nhận sức gió cắt qua khiến hắn không hề dễ chịu, đôi mắt hắn không sợ hãi, chỉ chăm chú nhìn người con gái phi thân lao xuống, cô tiếp được hắn, ôm hắn vào lòng, cái chết không đến như hắn tưởng tượng bởi vì hắn đang...bay lên...



6996 thấy tình hình rất không ổn [Kí chủ!!!!! Mau thu lại sức mạnh hồng hoang của cô đi, thiên đạo còn có thiên đạo để ý chúng ta đó!!!!]



Hoa Y nhếch miệng cười nó nhát gan: "Sợ gì, lại còn lo không gọt được một cái thiên đạo?"



6996 biết kí chủ nhà mình rất ngông cuồng nhưng lại không nghĩ cô cư nhiên muốn gọt cả papa thiên đạo á, làm ơn đi nó sắp hồn phi phách tán đến nơi rồi.



[Kí chủ!!!! Cô hứa với tôi gì hả!!!!]



"Không hứa, là tiện miệng nói ra thôi" Hoa Y bắt bẻ lại nó.



6996 trong lòng chết lặng, lòng đau thật nhiều, nó nghiến răng nghiến lợi trực tiếp offline.



Được nó mặc kệ từ giờ nó thực sự mặc kệ cô, thích chơi nó theo cô chơi đến cùng, 6996 điên tiết lên thực sự khiến lòng người sợ hãi.



Nam Kỷ mở mắt nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh diễm, đánh sâu vào thị giác, sau lưng cô xuất hiện một đôi cánh màu đỏ trong suốt như pha lê, nó phản quang xinh đẹp dưới ánh mặt trời.



Hắn như suy nghĩ gì đó, nhíu mày ôm cô càng thêm chặt.



Hoa Y cúi đầu nhìn người trong lòng: "Ôm em chặt thế, định siết chết em luôn hửm?"



"Chỉ sợ em, đột ngột bay mất" Nam Kỷ trả lời.



Hoa Y cười tươi rói tâm trạng rất vui vẻ, câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy năng lực của cô không phải là thắc mắc mà là sợ cô rời khỏi hắn, đáng yêu đến phạm quy mất rồi!!!



Hoa Y bật cười thành tiếng, ôm hắn bay về phía thành phố A: "Nếu có cũng nhất định phải mang theo anh!"



————————————



Hoa Y ôm hắn hạ xuống, căn biệt thự sớm đã trở thành đống đổ nát, thành phố A thực sự triệt để trở thành khu vực chết, không người sống, không xác sống.



Nam Kỷ cũng không quá chấp niệm với căn nhà, hắn chỉ không muốn đi theo lục quân thôi.



Cho nên Hoa Y mang hắn đi du lịch ngắm cảnh, cả 2 cứ lang thang vô định, lấy đất trời làm nhà.



Khi thì ngắm bình minh, hoàng hôn trên biển, khi lại lên núi hít thở không khí trong lành.



Nam Kỷ cũng mộng mị theo cô, nếu hắn không phải nhìn thấy xác sống trên đường thực sự giống như cô và hắn đang đi du lịch, hưởng tuần trăng mật.



Hoa Y từ trong xe lấy ra túi bánh bông lan, cô đảo mắt tìm Nam Kỷ, thấy hắn ở đằng xa, nằm trên thảm cỏ xanh mát, mắt nhắm lại.



Cô bước về phía hắn, bóc ra túi bánh đưa cho hắn rồi ngả người nằm xuống bên cạnh.



Nam Kỷ nhận lấy chậm rãi ăn, mùi ngọt ngấy thơm ngon lan toả trong khoang miệng.



"Em sẽ rời đi vài ngày, ở nhà đợi em về nhé"



Nam Kỷ sững lại cứng nhắc quay người.



Hoa Y thấy phản ứng của hắn ngồi dậy ôm hắn vào lòng, cằm gác trên vai hắn thở dài.



"Em cũng không muốn xa anh, em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể"



Nam Kỷ cụp mắt thế mà lại đáp ứng, cô còn nghĩ phải dỗ hắn thêm vài ngày nữa cơ.



Hắn đẩy nhẹ cô ra, cúi đầu hôn xuống, nụ hôn rất không dịu dàng, triền niêm gặm cắn nhưng lực đạo vừa đủ không khiến cô bị thương, do hắn vừa mới ăn xong dường như cô nếm được dư vị của bánh, mềm mại lại ngọt ngấy.



Thật lâu sau hắn mới lui đi, chôn đầu tại hõm cổ cô: "3 ngày không hơn không kém"



Hoa Y thở hắt ra 3 ngày... thôi được rồi 3 thì 3!



————————————



Hoa Y nhàm chán lật giở đống tài liệu trên bàn, đều là tài liệu nghiên cứu về vũ khí sinh học.



Theo trí nhớ, đây chính là nơi cô cùng Đằng Tấn được giao Nhiệm vụ, cũng là nơi nguyên chủ chôn thân.



Một phòng thí nghiệm nằm sâu dưới lòng đất phục vụ nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh học, cũng là nơi bắt nguồn của thảm hoạ xác sống.



Hoa Y lướt qua phòng nghiên cứu, lớp màng đỏ trong suốt như pha lê bao bọc cô, cô tự nhiên bước đi giữa bầy xác sống.



Tài liệu không có gì đặc biệt, nhưng mà một góc kí tên bên dưới lại va vào tầm mắt cô, Hàng Thư Bạch.



Hoa Y bước về phía khu vực thử nghiệm, ở đây có rất nhiều lồng kính, bên trong là xác sống, trên lồng kính đều được đánh dấu hiệu kí tự, bước chân cô chợt dừng lại.



Cô quay đầu đối diện với một đôi mắt trắng đục không có sinh khí, hắn mặc áo blouse trắng, sạch sẽ, làn da tái xám mang sắc màu của tử thi.



"Người...s...ống" hắn cất chất giọng khàn đục, khó nghe, phát âm rất chậm chạp.



"Xác sống" Hoa Y nhâng mày đáp lại hắn.



Hoa Y chắc chắn hắn là xác sống, nhưng là loại biết nói chuyện, còn không cắn người...



Hắn bước qua, không phải kiểu bước đi chậm chạp của xác sống mà là nhấc chân tốc độ giống hệt người bình thường.



"Vì...s...ao...vào...được"



Hoa Y cảm thấy khá phiền vì màn đối thoại chậm chạp của hắn, tất cả hành động của hân đều bình thường duy chỉ có nói chuyện là chậm chạp như mức độ xác sống, có lẽ là do ở đây quá lâu cũng không có ai nói chuyện.



Hắn bước lại gần thẻ tên trên ngực càng rõ ràng, Hàng Thư Bạch.



"Được rồi anh không cần biết tôi vào cách nào, chỉ cần biết anh không đánh lại tôi, tôi cũng không có ý xấu"



Hàng Thư Bạch xác định vị trí của cô theo tiếng cô nói, chứ mắt hắn cũng giống như xác sống, không nhìn thấy trong ánh sáng.



Cạch, mũi kiếm điểm trước trán hắn, chỉ cần hắn tiến thêm một bước kiếm sẽ xuyên qua đầu hắn.



Hàng Thư Bạch nói: "Không...có...ý...x...ấu? Giết...tôi?"



Hoa Y nhìn hắn đảo mắt qua hai bên xung quanh, xác sống trong lồng kính đều đứng dậy, quay về phía hai người, cô cảm nhận thấy phương hướng của chúng là hướng tới cô.



"Nếu như anh bảo bọn chúng yên phận, cái đầu nhỏ này cũng không bị đâm xuyên"



Hàng Thư Bạch im lặng không nói gì, một lúc sau đám xác sống bên trong lồng thực sự yên lại, chúng trở về như cũ di chuyển vô định.



Hoa Y hạ kiếm xuống: "Anh có muốn ra khỏi đây?"



Hàng Thư Bạch đứng im thẳng tắp, thật lâu mới nói chuyện: "Họ...sẽ...gi...ết...tôi"



"Trả lời đúng trọng tâm" Hoa Y mất kiên nhẫn, kiểu nói chuyện chậm như rùa bò này thật khiến cô phát sầu.



"C...ó" hắn thực sự muốn ra khỏi đây.



"Được, lát có nhóm người xuống đây, anh lẩn vào trong đám xác sống đi, nhớ chọn vị trí thật khôn ngoan đừng để bị bắn mất đầu"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện