Không bao lâu nhóm người Đằng Tấn thật sự đi xuống còn có Hàn Phi.



Hoa Y rất là cảm khái quả nhiên là nam chủ nổ bay xe cũng không thể giết nổi hắn.



Đằng Tấn mang theo không quá nhiều người, xâm nhập vào khu nghiên cứu để lấy dữ liệu gốc.



Hàn Phi ngay phía sau hắn, xác sống ngửi thấy mùi con người lao nhanh qua, tiếng súng đạn vang lên, rất nhanh không còn quá nhiều xác sống.



Đằng Tấn rút ra dao găm lao vào chém giết y như sát thần trên chiến trường, sát khí quanh thân nặng nề.



Hàn Phi đăng nhập vào máy chủ sao chép lại dữ liệu, chợt lồng kính bung mở, xác sống bên trong lao ra thanh đàn, Đằng Tấn nghiến răng rút súng.



Đoàng đoàng, số lượng quá lớn súng cũng không còn đạn, hắn liền lao qua dao găm nằm hai bên tay, đâm vào đầu xác sống trước mặt.



Đằng Tấn quay đầu: "Xong chưa!!!"



Đã có người bên đội ngũ Đằng Tấn bị thương, dữ liệu sao chép đúng lúc chạm mốc 100%.



Hàn Phi rút ra USB: "Đi thôi!!!"



Cả nhóm quay đầu chạy nhanh ra cửa chuông báo động liền vang lên, cửa sập xuống ngay trước mặt đám người, chỉ còn Đằng Tấn không chạy kịp.



"Còn Đằng gia nữa!!! Đằng gia chưa qua đập cửa mau đập cửa" đám người hô lên, nhưng rất nhanh cánh cửa gần ngay trước mắt cũng đang từ từ khép xuống.



Hàn Phi buông mắt nhìn Đằng Tấn bên trong rồi quyết tuyệt: "Đi!!!"



Cả đội tiếp tục chạy qua, bỏ lại Đằng Tấn ở bên trong.



Đằng Tấn mím môi siết chặt nắm đấm, ngay lúc hắn bước qua dường như cảm thấy thứ gì chắn trước mặt hắn, giống như bức tường trong suốt hắn làm sao cũng không phá được, cho nên mới không qua cửa kịp.



Quay đầu giết chết xác sống vồ về phía mình, rồi chạy về phía cánh cửa, cho dù hắn làm cách nào cũng không mở ra được.



Chợt bên ngoài cánh cửa xuất hiện thân ảnh một cô gái, là người lần đó bên cạnh Dao Dao.



Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn hắn, rất nhanh liền quay đầu bước đi.



Đằng Tấn gào lên, điên cuồng đập cửa, hắn không muốn chết ở đây, hắn muốn gặp lại Dao Dao của hắn, bé con của hắn.



Đằng Tấn lấy lại bình tĩnh, quay đầu hắn dùng răng cắn vào lưỡi để cho bản thân tỉnh táo, khuôn mặt lại tràn ngập sát khí lạnh lẽo hắn nâng tay lao vào chém giết xác sống.



————————————



Hoa Y mang Hàng Thư Bạch lên trên không ngờ lại gặp Hàn Phi, hình như đang ngồi đợi cô.



Thấy cô bước ra Hàn Phi nhanh chóng chạy qua: "Cậu chủ có khoẻ không?"



"Hắn khoẻ, còn béo ra một vòng" Hoa Y không mặn không nhạt trả lời.



Hàn Phi nở nụ cười, đôi mắt hằn lên vết chân chim: "Vậy thì tốt, cảm ơn, cậu chủ..."



Hoa Y cắt ngang lời ông: "Hắn không về đâu, không muốn về, tôi cũng không có ý định thả về"



Hàn Phi im lặng rất lâu sau mới gật đầu: "Được, không về cũng được, do cậu chủ quyết định, cô có thể chuyển lời giúp tôi được không?"



"Lời gì?" Hoa Y hơi mất kiên nhẫn, cô đã hứa với hắn là 3 ngày về đúng 3 ngày mà hôm nay là ngày thứ 3 rồi.



Hàn Phi: "Chuyển giúp tôi là ba cậu ấy đang tìm cậu ấy, nếu đổi ý qua thành Phố K là nơi ở tạm thời của lục quân"



"Được" nói xong cô liền quay đầu, nhưng Hàng Thư Bạch sớm đã không thấy bóng dáng.



Nhiệm vụ phụ tuyến chỉ yêu cầu cô tìm được hắn, cũng không yêu cầu cô giúp hắn phát minh ra vắc xin gì đó, cho nên Hoa Y mặc kệ hắn gấp rút phi về.



————————————



Nam Kỷ cảm thấy cánh tay mát lạnh đặt lên trên eo mình liền quay đầu.



Thấy cô người toàn sương gió, vừa về đã chạy lại ôm hắn có hơi cảm động vươn tay ôm cô vào lòng.



Hoa Y hít mùi thơm trên người hắn, là mùi bạc hà cô yêu thích, cô liên tục cọ cọ tại ngực hắn, tham lam hít ngửi.



Nam Kỷ bật cười: "Em là chó hả?"



Hoa Y ngẩng đầu bĩu môi cắn lên cánh môi hắn.



"Vậy thì cắn anh"



Nam Kỷ nở nụ cười trầm thấp ôm cô càng thêm chặt.



"Đi tắm đi"



Hoa Y rúc tại ngực hắn gãi gãi sống lưng hắn: "Chê em bẩn?"



Nam Kỷ nhíu mày: "Nếu chê tôi lại còn ôm em? Mau đi tắm đi"



Hoa Y thực sự cảm thấy cả người toàn bụi bẩn, rất không thoải mái, liền gật đầu đứng lên, bước đến phòng tắm mắt cô loé loé quay đầu.



"Anh tắm cùng em"



Nam Kỷ khoé môi hơi giật giật nhưng rất nhanh lại kéo lên nụ cười.



"Được"



————————————



Trong phòng tắm, nước nóng xối xuống gột rửa đi một thân cát bụi mệt mỏi, Nam Kỷ bị cô ấn lên tường mạnh mẽ hôn, ngón tay không thành thật luồn vào trong áo phông du đãng trên người hắn.



Nam Kỷ thở gấp, ấn lấy gáy cô càng làm sâu thêm nụ hôn.



Cả căn phòng tràn ngập hơi nước mờ ảo, mà Nam Kỷ sớm đã bị cô làm cho ướt nhẹp.



Môi tách nhau ra, vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ vô cùng ám muội câu dẫn.



Hoa Y kéo ra thứ che chắn cuối cùng trên người hắn, đầu cúi xuống nhìn vật sớm đã sắp nổ tung chống trên người cô, nở nụ cười khoái trá.



"Tiểu Nam Kỷ sắp được khai trai nha~"



Nam Kỷ mặt nhăn lại, sắc mặt đen hơn đít nồi, hắn mím môi đổi lại tư thế đè cô lên trên tường cúi đầu hôn xuống.



Bàn tay trút hết quần áo cô, kéo một chân cô vắt trên hông hắn, gấp gáp tiến vào.



"A!!!..."



Hoa Y cắn môi thật chặt, đầu cúi trên vai hắn.



Nam Kỷ bất động, mày nhíu chặt lại lo lắng: "Đau?!"



Hoa Y cào lưng hắn, một vệt dài đỏ lên, cô vô cùng uất ức thở ra: "Nào có ai không làm dạo đầu đã tiến vào như anh, đau gần chết!"



Nam Kỷ đôi mắt mờ mịt nhìn cô, cũng không dám động, mồ hôi lấm tấm trên trán.



Hoa Y thở dài, thật sự là nợ hắn mà, cô nghiêng đầu điên cuồng hôn lên môi hắn, gặm cắn như trút giận.



Thứ chôn bên trong càng như bị kích thích căng lên.



Hoa Y buông môi hắn gằn từng chữ: "Mau! Động!!"



Nam Kỷ như trút đi gánh nặng chậm rãi luận động, nhưng rất nhanh không còn đủ kiên nhẫn để chậm rãi được nữa.



Một chân cô bị hắn nâng lên đặt bên hông, một chân kiễng lên, mũi chân chỉ hơi chạm sàn, toàn bộ giống như treo trên người hắn.



Hoa Y dựa đầu vào tường, nâng tay gạt đi sợi tóc loà xoà trước trán hắn, lộ ra đôi mắt mờ hơi nước, xen lẫn tình cảm đậm sâu.



Nam Kỷ cúi người chôn sâu trong người cô, đặt lên cổ cô một nụ hôn.



"Tôi yêu em"



Hoa Y thở hắt ra, ngón tay đan vào tóc hắn vuốt nhẹ.



"Em cũng yêu anh"



————————————



Khi Nam Kỷ biết chuyện cô phải rời đi, khác với phản ứng mà cô suy nghĩ, hắn lại rất bình tĩnh, cho đến ngày linh hồn cô bị rút đi cũng không lộ ra một chút thần sắc bất thường nào.



Hoa Y cũng không quá lo cho hắn vì cô biết hắn đều sẽ ngay sau đó rời bước theo cô, đó là Bạch Ly mà cô biết, là người yêu cô hơn tất cả mọi thứ.



————————————



Tôi có một thế giới riêng, nơi đó chỉ em có thể bước vào.



Tôi thích mạt thế này, bởi vì ở đó tôi gặp được em!



———-Nam Kỷ———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện