Khi hai người tỉnh dậy đã là hơn 1h chiều, sau khi rời giường, Diệp Mộ Sanh giúp đỡ Cố Mạch Hàn làm cơm trưa. Cơm nước xong, lúc này hai người mới xuống lầu.

Cố Mạch Hàn lái xe tới, Diệp Mộ Sanh mở cửa xe, nhìn thấy trên ghế phụ đặt một cái gối ôm, cậu không khỏi cười nói: "Hàn Hàn, anh thật tri kỷ."

Nhìn lướt qua gối ôm mà buổi sáng mình về nhà lấy, Cố Mạch Hàn cười nói: "Đối với Mộ Mộ, tất nhiên tôi không thể bất cẩn được."

Diệp Mộ Sanh lấy cái gối làm nệm, ngồi trên xe, đóng cửa lại, liền nghe thấy Cố Mạch Hàn đang gọi mình.

Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn về phía Cố Mạch Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngày đó em nói tôi có thể đừng ôn nhu như vậy được không, tôi còn chưa kịp trả lời, em đã tắt điện thoại." Cố Mạch Hàn nói.

Diệp Mộ Sanh trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn, Cố Mạch Hàn cười cười, lại nói: "Không thể, tôi chỉ muốn dành hết sự dịu dàng cho em. Đây là câu trả lời của tôi."

Nhìn về phía Cố Mạch Hàn với ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, Diệp Mộ Sanh giương khóe môi, nhướng mày nói: "Lần trước không phải anh nói đối xử với bạn bè đều ôn nhu săn sóc sao?"

"Lúc ấy tôi cho rằng mình đối xử với tất cả bạn bè đều như nhau, đều có thể gọi là ôn nhu săn sóc. Nhưng sau đấy tôi mới phát hiện, đối với em cùng Hạo Thần, thái độ của tôi căn bản không giống nhau. Hạo Thần là bạn tốt, tôi có thể dịu dàng. Mà với em...... Tôi lại muốn thật cẩn thận tỉ mỉ, mang hết sự dịu dàng mình có dành cho em. Có lẽ tôi đã thích em từ rất sớm nhưng bản thân vẫn luôn không phát hiện mà thôi." Cố Mạch Hàn vươn tay, xoa đầu Diệp Mộ Sanh nói.

Mặt trời treo cao trên bầu trời xanh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tia sáng chiếu vào xe qua ô cửa kính, tản ra trên khuôn mặt tươi cười của Cố Mạch Hàn như gió xuân.

Nhìn Cố Mạch Hàn cứ ngỡ mặt trời trên không, tản ra ánh sáng ấm áp, biểu cảm Diệp Mộ Sanh nghiêm túc dần dần trở nên nhu hòa, gương mặt tinh xảo như họa, mắt hoa đào cong thành trăng non, nở nụ cười xán lạn.

Diệp Mộ Sanh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Mạch Hàn đặt trên đầu mình, cười nói: "Hàn Hàn, em sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự chăm sóc tỉ mỉ, dịu dàng và ân cần của anh."

"Được, chúng ta cùng trải qua năm tháng dịu dàng với nhau." Cố Mạch Hàn trở tay nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh vốn dĩ cho rằng Cố Mạch Hàn sẽ dẫn mình tới nhà hắn, đến căn phòng chứa đầy đồ của Cố Thanh Thiển. Nhưng thật không ngờ rằng, Cố Mạch Hàn lại dẫn cậu đến nghĩa trang.

Đỗ xe bên lề đường, sau khi cả hai xuống xe, Cố Mạch Hàn lấy một bó Gypsophila ra nói với Diệp Mộ Sanh: "Đây là loài hoa Thiển Thiển thích nhất, Mộ Mộ, chúng ta cùng đi tặng nó cho Thiển Thiển đi."

"Vâng." Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn nắm tay cậu, dẫn vào nghĩa trang.

Tìm được mộ của Cố Thanh Thiển, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng đặt bó hoa trước bia mộ, nói với bức ảnh trên bia mộ: "Thiển Thiển, anh trai tới thăm em đây."

Diệp Mộ Sanh nhìn tấm ảnh thiếu nữ, bước lên phía trước, nói: "Thiển Thiển, chào em, anh là Diệp Mộ Sanh...... Là bạn trai của anh em."

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Cố Mạch Hàn cười cười, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, em ấy chính là Mộ Mộ mà anh từng kể với em. Trước khi em qua đời, em đã từng nói em tin rằng anh sẽ tìm được một người bạn đời có thể đồng hành cùng anh suốt đời và mang lại hạnh phúc cho anh......"

Cố Mạch Hàn cười nhìn về phía Diệp Mộ Sanh, đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, anh không cô phụ tín nhiệm của em, bây giờ anh đã tìm được người sống cả đời cùng anh, một nửa mang lại hạnh phúc cho anh, người này chính là Diệp Mộ Sanh."



Sau khi hai người rời khỏi nghĩa trang, Cố Mạch Hàn đứng ở trước xe nói với Diệp Mộ Sanh: "Mộ Mộ, em nhắm mắt lại trước đi."

"Anh cho em kinh hỉ hả?" Diệp Mộ Sanh hiếu kỳ nói.

"Ừ, em nhắm mắt lại đi, sau đó đoán xem tôi sẽ cho em kinh hỉ gì." Cố Mạch Hàn gật đầu, cười nói.

Chờ Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại, Cố Mạch Hàn xoay người đi đến sau xe, mở cốp xe ra, lấy một bó 99 bông hồng bọc trong giấy kraft đen.

Ôm hoa hồng, Cố Mạch Hàn đi đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, cầm bó hồng hương thơm ngào ngạt, quỳ một gối xuống đất, nói: "Mộ Mộ, có thể mở to mắt rồi."

Ngửi được mùi thơm, Diệp Mộ Sanh chậm rãi mở hai mắt, theo mi mắt từ từ mở ra, hoa hồng đỏ thắm liền ánh vào đôi mắt trong veo của Diệp Mộ Sanh.

Sau khi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mặt, trong mắt Diệp Mộ Sanh lóe lên vẻ kinh ngạc.

Cầm hoa hồng lại quỳ một gối xuống đất, anh ấy đây là muốn thổ lộ? "Mộ Mộ, tối qua tôi không chuẩn bị gì cả. Nhất thời nghĩ đến bài hát mà em tặng, nên tôi tỏ tình bằng lời bài hát, sau đó tôi nghĩ lại và cảm thấy quá hấp tấp." Cố Mạch Hàn nói.

"Cho nên Hàn Hàn, anh định làm lại một lần nữa à?" Diệp Mộ Sanh hỏi.

Cố Mạch Hàn gật đầu, nói: "Mộ Mộ, tôi không biết là từ khi nào bắt đầu thích em. Có thể là lần đầu tiên gặp mặt, tôi gọi A Cáp em đáp nương tử, cũng có thể là lúc nghe em hát Tô Mạc Già, hoặc có lẽ là sớm hơn. Trước kia tôi vẫn cho rằng mình thẳng, cho nên sau khi phát hiện thích em, tôi đã rối rắm thật lâu, làm em thương tâm, thực xin lỗi."

"Mộ Mộ, tôi thích em, không phải bởi vì đồng tính luyến ái mà thích em, cũng không phải bởi vì thích em mà đồng tính luyến ái, chỉ là tình cờ thích em là con trai. Tôi nhớ rõ em từng nói với tôi rằng muốn trồng hoa hải đường, vậy nên Mộ Mộ, bây giờ tôi hỏi em, em có nguyện ý cùng tôi xây nên một khu vườn trồng đầy hoa hải đường không, sau đó nắm tay sóng vai, cùng xem hoa nở hoa tàn." Cố Mạch Hàn nâng bó hoa lên cao một chút, đưa tới trước mặt Diệp Mộ Sanh.

Nhìn ánh mắt Cố Mạch Hàn ngập tràn mong đợi, trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lập loè ý cười, khóe môi hơi giương lên, nhận hoa hồng nói: "Vâng, Hàn Hàn, em nguyện ý cưới anh."

"Mộ Mộ......" Thấy Diệp Mộ Sanh lại nghịch ngợm, Cố Mạch Hàn cưng chiều mà cười cười, sau đó đứng lên ôm Diệp Mộ Sanh vào trong lòng, ôn nhu nói: "Được rồi, tôi chờ em cưới tôi."

Thấy Cố Mạch Hàn nói như vậy, Diệp Mộ Sanh lại nổi tâm nghịch ngợm, nâng mắt đối diện với đôi mắt Cố Mạch Hàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ok, khi hoa hải đường nở khắp sân, em chắc chắn sẽ thập lí hồng trang (*), cưới Hàn Hàn làm vợ, từ đây đời đời kiếp kiếp, chỉ có một mình anh."

(*) Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm. Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.

"Thập lí hồng trang xin miễn, tiền đó để cho Mộ Mộ mua mèo bông thì hơn." Thấy dáng vẻ này của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn bị ghẹo nhịn cười nói.

"......" Diệp Mộ Sanh nhướng mày, mím môi, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn vài giây, nói: "Được lắm, đồ vợ vô tích sự. Em đây liền dùng tiền vốn dĩ định làm sính lễ cho anh đi mua một đống mèo bông ôm ngủ vậy. Còn anh về sau tự mình ngủ phòng cho khách đi nhé."

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, con ngươi Cố Mạch Hàn lóe lóe, vươn tay chạm vào tóc xoăn tự nhiên của Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Mộ, thập lí hồng trang thì tôi không cần, tôi còn có thể bỏ tiền túi mua một đống mèo bông cho em. Tôi chỉ cần em là đủ rồi. Nhưng mà, đừng để tôi ngủ phòng cho khách được không?"

______

Lại dịch rồi, mọi người hãy giữ sức khỏe nhaa TAT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện