“Vậy sao được, cái đó khô lắm, đi thôi!”

Mặc kệ Hạ Tiêu Như tiếp tục từ chối, bà ấy vẫn kéo cô ấy đi ra ngoài.

Dù sao con trai thứ đã lên tiếng, bà ấy cũng không cần phải ở lại đây nữa, về phần đại đội trưởng, chắc chắn sẽ không có chuyện bao che!

“Bác ơi, để cháu xách đồ cho ạ.”

Nhìn thấy hai người bên cạnh khênh bao đồ lớn, Hạ Tiêu Như định đỡ lấy.

“Không cần đâu, bác khỏe lắm.”

m thanh dần dần nhỏ đi, người trong thôn đều nổi da gà, chẳng ai thấy Tề Lan Hoa tốt bụng như vậy bao giờ, chẳng lẽ đây là yêu ai yêu cả đường đi đấy sao? Đại đội trưởng đứng tại chỗ nhìn Vương Tam Hoa với vẻ mặt tức giận, đã ăn trộm thì thôi đi, còn dám ra tay đánh người.

Thằng hai mãi mới cưới được một cô vợ, giờ lại ngất đi, không được! Xử lý xong chuyện này, ông ấy phải bảo vợ đến thăm mới được.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, buổi chiều không cần phải đi làm! Tiểu Giang, cậu đến đại đội gọi cảnh sát đi. Chúng ta không thể giữ lại một thanh niên trí thức vừa trộm gà trộm chó, lại còn đánh người được.”

Nói xong, ông ấy quét mắt nhìn những thanh niên trí thức có mặt rồi rời đi.

Sắc mặt những thanh niên trí thức còn lại đều rất khó coi, trong những thanh niên trí thức xuất hiện một kẻ trộm, bây giờ người trong đại đội sẽ nghĩ gì về họ.

Một trong hai nữ thanh niên trí thức còn lại tỏ vẻ tức giận: “Gan cô lớn thật đấy, dám ăn cắp chiếc đồng hồ trị giá hơn 100 tệ, thứ gì vậy không biết!”



Ngày thường thì trộm cắp vặt thì không sao, đằng này đồ quý giá cũng dám trộm, không sợ nghẹn chết sao, họ cũng có đồng hồ đeo tay, phải cất thật cẩn thận mới được.

Phía bên này, Hề Thanh Thanh được Cố Viễn Hàn vững vàng bế đến trạm y tế ở cuối thôn.

Bác sĩ ở trạm y tế là một ông già nhanh nhẹn, mọi người gọi ông là Lão Trương, trong nhà chỉ có một người con trai đã đi bộ đội.

Ông ấy sống một mình trong trạm y tế, nhưng không ai dám gây sự, ai dám nói rằng cả đời mình sẽ không bao giờ đau đầu phát sốt chứ.

Lão Trương bắt mạch cho Hề Thanh Thanh đang ở trong vòng tay của Cố Viễn Hàn, ông ấy liếc nhìn Cố Viễn Hàn với vẻ mặt kỳ lạ rồi tiếp tục bắt mạch.

Cố Viễn Hàn trở nên mất kiên nhẫn: “Lão Trương, ông muốn nói cái thì nói đi, sao cứ chậm rì rì thế?”

Lão Trương rút tay về, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Chậc ~ Mới ba ngày mà khí huyết đã suy nhược đến vậy rồi.”

Cho dù không ăn uống tốt thì cơ cũng sẽ không thể suy nhược nhanh như vậy chỉ trong ba ngày được, ông ấy nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi.

“Vậy tôi nên làm gì đây? Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?”

Khí huyết suy nhược là cái gì, anh đâu có hiểu, ông già này nói cái quái gì vậy chứ.

“Chỉ là thiếu dinh dưỡng mà thôi, trở về lấy chút táo tàu, rồi gà các thứ mà bồi bổ.”

“Vậy mà không nói sớm, tôi đi đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện