Cố Viễn Hàn chào hỏi một tiếng rồi bước nhanh đi ra ngoài. Trạm y tế cách nhà anh gần nhất, mấy bước nữa sẽ tới nhà, anh mở cửa đi trở về phòng.

Đặt Hề Thanh Thanh lên giường, nhìn người sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, anh sốt ruột tặc lưỡi: “Phú quý đâu không thấy, chỉ thấy bệnh là nhiều.”

Mặc dù miệng nói vậy nhưng anh vẫn cầm bát đi tới ngăn tủ trong gian trên, lấy ba muỗng sữa mạch nha, hòa với nước nóng trong phích rồi khuấy đều.

Trở lại phòng của mình, kê cái bàn nhỏ bên cạnh lên giường, đặt cái bát lên đó, sau đó giúp Hề Thanh Thanh ngồi dậy.

Khi đưa tay đến eo Hề Thanh Thanh, anh lại rút tay về, vốn dĩ muốn nói chuyện ly hôn, nhưng nếu bây giờ đụng vào cô, cô lại muốn chết thì làm sao đây? Nhưng mà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trước mắt…

Quên đi, tính mạng quan trọng, hy vọng cô không nói chuyện vô lý. Anh cũng bị ép buộc mà thôi, hơn nữa họ còn chưa ly hôn, anh vẫn là người đàn ông của cô.

Nghĩ vậy, anh ngồi trên giường, bế lên Hề Thanh Thanh, đặt một chiếc gối sau lưng cô, để cô dựa vào đầu giường.

Vẫn chưa tỉnh dậy, làm sao cho ăn đây? Cố Viễn Hàn nghĩ về những gì Lão Trương đã nói, nhìn vào những ngón tay của mình và nhéo mạnh lên người của Hề Thanh Thanh một cái.

Ý thức của Hề Thanh Thanh bị đánh thức bởi cơn đau.

Cảm thấy dưới mũi đau rát, nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang dùng ngón tay ấn và nhéo vào huyệt nhân trung của mình, cô bèn vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

“Anh đang làm gì thế?”



Cố Viễn Hàn thấy người tỉnh lại bèn buông tay ra, có tác dụng thật này, nhưng sao trông lại hơi sưng lên nhỉ?

Nhìn cô gái nhỏ đang trừng mắt nhìn mình, anh cũng trừng mắt nhìn cô, cố ý nói với giọng hằn học:

“Trừng cái gì mà trừng? Ấn nhân trung cho em tỉnh đó, mau uống sữa mạch nha đi, yếu ớt như con gà con vậy, ngất lên ngất xuống, đừng để người khác cho rằng tôi ngược đãi em.”

Hề Thanh Thanh nhìn cốc sữa mạch nha được đưa tới miệng mình, tạm thời không thèm để ý tới anh, đợi cô khỏe lại, cô sẽ cho anh ai mới là con gà con.

Cô uống một ngụm sữa mạch nha: “Tôi đói rồi.”

Bây giờ, cơ thể cô đang rất cần năng lượng, cô cảm thấy như mình có thể nuốt chửng một con bò.

“Biết rồi, đúng là rách việc!”

Cố Viễn Hàn cảm thấy khó chịu, người khác cưới vợ thì có vợ con làm ấm đầu giường, anh cưới vợ thì chuốc cục nợ vào thân.

Không được, khi cô hồi phục lại, anh phải nói chuyện ly hôn!

Hề Thanh Thanh ở trong phòng nhìn chấm đỏ nhỏ trên huyệt hổ khẩu với vẻ mặt u ám, chút năng lượng tích tụ trong thức ăn cô ăn đã bị nó hút sạch, suýt chút nữa thì hỏng việc.

Nhìn chấm đỏ nhỏ đã yên lặng trở lại, cô cười khẩy, nói:

“Tao biết mày có ý thức, nhưng tao nói cho mày biết, loại chuyện này không được xảy ra lần nữa. Nếu không, tao thà cắt mày đi, cho dù không có ngón tay vàng này nữa thì tao cũng không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện