Nếu không có Hạ Tiêu Như giúp đỡ và mẹ chồng đến kịp thời thì cô đã khổ sở một phen rồi.

Nhìn cái chấm đỏ nhỏ đang giả vờ chết kia, nó lờ mờ như thể chấm nóng đến phát sốt kia chỉ là ảo giác của chính cô.

Mắt Hề Thanh Thanh lóe lên, cô cầm cái kéo trong giỏ ở đầu giường, chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên chấm đỏ sáng lên một chút, nhấp nháy liên tục, như thể đang cầu xin sự thương xót.

“Hứa với tao, sau này, chỉ khi có sự cho phép, mày mới có thể hấp thu năng lượng của tao, nếu không, tao sẽ phải khoét mày ra đấy.”

Cô cầm chiếc kéo chỉ vào chấm nhỏ màu đỏ.

Chấm đỏ vẫn lập lòe.

“Làm được thì sáng ba lần.”

Quả nhiên, chấm đỏ nhỏ trở nên sáng hơn và nhấp nháy ba lần.

Thấy chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình, Hề Thanh Thanh đặt cây kéo xuống: “Hừ! Không dạy dỗ thì mày không biết ai là chủ nữa rồi.”

Cô vừa đặt kéo xuống thì cả nhà về đến, tiếng mẹ chồng mắng chửi vọng qua cửa.

“Con khốn đó đúng là mất dạy, nếu con dâu không sao thì còn đỡ, lỡ có chuyện gì thì dù nó có vào tù rồi tôi cũng phải đánh cho nó một trận.”

Tề Tố Mai ở bên cạnh đáp: “Đúng vậy.”

“Đến rồi, Tiêu Như, chúng ta đi vào thôi.”



Khi Hề Thanh Thanh nghe thấy tiếng nói và nhìn về phía cửa, cô thấy mẹ chồng mình mang theo một bọc lớn đi vào, theo sau là Tề Tố Mai cũng đang khiêng một thùng đồ lớn.

“Mẹ, chị dâu, vất vả cho hai người rồi.”

Vừa nói, cô vừa định đứng dậy đỡ.

Tề Lan Hoa vội vàng ngăn cô con dâu đang chuẩn bị xuống giường lại: “Đừng xuống, con vẫn còn yếu, mẹ và Tố Mai để đồ ở đây, đến tối con thu dọn nhé.”

Mà này, vừa rồi mẹ thấy có khói bốc ra từ ống khói nhà mình, chắc là thằng hai đang ở trong bếp, mẹ phải vào xem thử.”

Tề Tố Mai mỉm cười thành thật: “Em dâu, đồ đạc ở đây, em và Tiêu Như cứ trò chuyện đi, chị cũng đi xem sao.”

Hề Thanh Thanh chưa kịp nói thì cô và Hạ Tiêu Như đã bị bỏ lại trong phòng.

Thấy mọi người đã đi hết, Hạ Tiêu Như thì thầm vào tai Hề Thanh Thanh: “Tớ thấy nhà mẹ chồng cậu rất tốt đấy chứ, đâu có khoa trương như người ta nói đâu.”

Hai ngày trước, khi Hề Thanh Thanh không đi làm, Hạ Tiêu Như nghe mọi người bàn tán xôn xao, có người nói Hề Thanh Thanh bị Tề Lan Hoa đánh không xuống giường được, có người nói là bị Cố Viễn Hàn hù chết, đủ lời bàn ra tán vào.

Mấy ngày đó, cô ấy thực sự sợ hãi.

“Vừa rồi, mẹ chồng cậu nói Cố Viễn Hàn biết nấu ăn! Thời buổi này tìm được đàn ông biết nấu ăn rất khó, mặc dù nhìn qua có hơi đáng sợ…”

Nói đến đây, Hạ Tiêu Như dừng lại một lát, Hề Thanh Thanh đang đợi lời phía sau, chăm chăm nhìn cô ấy, đã có “mặc dù” rồi, vậy thì “nhưng mà” đâu? Nhưng Hạ Tiêu Như không nói ra, bởi vì Cố Viễn Hàn không phải chỉ “hơi” đáng sợ, cô ấy thoạt nhìn đã run cầm cầm, huống chi Thanh Thanh phải đối mặt với anh mỗi ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện