"Dạ vâng! Mẹ, chị cả, con đi vào trước đây."

Cô vác "Chiến lợi phẩm" trở về phòng thì nhìn thấy Cố Viễn Hàn đang ngồi ở trên giường nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Hề Thanh Thanh tức giận nói: "Anh làm gì vậy, không đi ra cũng không nói chuyện, ở trong phòng làm gì?"

Cố Viễn Hàn nhìn cô như nhìn món đồ hiếm lạ nào đó: "Hôm qua em và Trân Châu còn không hợp nhau, tại sao hôm nay lại thân thiết thế? Còn có thể khiến con bé mua nhiều đồ cho em như vậy?"

Anh ở trong phòng nhưng đã nghe thấy hết, cô không tốn một đồng tiền nào cho những thứ này nhưng lại chiếm gần hết lợi ích, những người khác còn rất vui vẻ, cô nhóc thanh niên trí thức này cũng có bản lĩnh quá nhỉ.

"Kệ tôi, đàn ông như anh nghiên cứu chuyện của phụ nữ chúng tôi làm gì?"

Cố Viễn Hàn bị nói cũng không tức giận, từ sau khi nhìn thấy khuôn mặt quỷ như trét bột mì kia của Phùng Thiến Thiến, anh lại thấy cô nhóc thanh niên trí thức này vô cùng vừa mắt.

Sau khi nhìn còn muốn nhìn thêm mấy lần.

Sau khi cất đồ đạc trong tay xong, Hề Thanh Thanh nhìn thấy trên giường cũng có một cái túi lớn, lúc ở trên đường cô đã chú ý đến rồi.

"Trong này là cái gì?"

Sau khi phát hiện Cố Viễn Hàn đang nhìn cô chằm chằm, Hề Thanh Thanh có chút không được tự nhiên nên bèn chủ động mở miệng.

Thấy cô cuối cùng cũng chú ý tới anh, Cố Viễn Hàn lên tinh thần, lập tức mở túi ra cho cô xem: "Đây là kem dưỡng da do tôi mua, mẹ và em gái một lọ, tiện thể mang cho em một lọ."



"Còn có cả xà bông các thứ, đây là một ít thức ăn, sợ em lại bị ngất người khác nói tôi ngược đãi em, hời cho em rồi."

Anh vừa giới thiệu vừa quan sát sắc mặt của Hề Thanh Thanh, tại sao lại không thấy cô kích động và vui vẻ gì cả? Cố Viễn Hàn gom đồ lại với nhau rồi đi đến trước mặt Hề Thanh Thanh: "Nhìn thấy đồ ăn mà em không vui hả?"

Hề Thanh Thanh liếc nhìn anh một cái, tỏ vẻ than vãn nói: "Ôi, tôi chỉ là tiện thể thôi, có gì mà vui vẻ chứ."

"Không phải, em, tôi..."

Ấp úng một lúc lâu vẫn không giải thích được lý do, anh chỉ cảm thấy nếu nói đặc biệt mua đồ cho cô thì sợ cô chê cười, trước đây anh làm vậy cô cũng có nói gì đâu.

"Tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ."

Cũng không muốn đùa anh nữa, ở bên ngoài cả buổi trời, bây giờ Hề Thanh Thanh chỉ muốn ngủ.

Để lại Cố Viễn Hàn ở bên ngoài giường trơ mắt nhìn.

Anh cảm thấy dạo gần đây anh có chút không đúng, luôn không tự chủ được mà quan tâm đến cô nhóc thanh niên trí thức, nhìn thấy cô khó chịu trong lòng anh cũng không thoải mái, bình thường anh ra ngoài ba ngày cũng chẳng nhớ nhà, hôm nay mới ra ngoài nửa ngày mà anh đã không yên lòng...

Lúc mua đồ trong lòng chỉ nghĩ đến cô, vừa rồi cũng không muốn để cô hiểu lầm, lúc cô không để ý đến anh trong lòng anh rối bời, chẳng lẽ anh đã... Động lòng rồi ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện