Nhìn cô nhóc thanh niên trí thức đang ngủ say, tại sao trước đây lại không phát hiện ra cô xinh đẹp như vậy chứ? Lông mày mảnh, lông mi dày, cái mũi nhỏ vểnh cao và cả cái miệng nhỏ hồng hào, bình thường lúc đấu võ mồm với anh thì biểu cảm sinh động khỏi phải nói, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.

Tính cách cũng tốt, bây giờ cũng không sợ anh nữa. Mấy ngày trước anh hung dữ với cô, cô không sợ cũng không khóc. Phải biết rằng lúc anh hung dữ thì ngay cả em gái anh cũng có thể sợ đến bật khóc.

Tuy rằng không làm việc nhưng anh cũng không làm việc mà! Bây giờ tiền tiết kiệm của anh cũng không ít, đủ để nuôi sống cô.

"..."

Tại sao cô nhóc thanh niên trí thức lại tốt như vậy chứ? Cô nhóc thanh niên tốt như vậy là vợ của anh, hì hì.

Càng nghĩ càng cảm thấy mãn nguyện, anh lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Hề Thanh Thanh, sợ đánh thức cô nên cánh tay nâng lên ôm hờ lấy cô, để cho Hề Thanh Thanh nằm trọn trong lòng anh.

Cố Viễn Hàn thỏa mãn thở dài một tiếng, để má phải đối diện với cô vợ trẻ rồi nhắm mắt lại.

Trong mơ Hề Thanh Thanh luôn cảm thấy mình như ôm một cái lò lửa lớn, giãy giụa cũng không thoát ra được, cô tức đến nỗi dùng chân ra sức đạp.

Cố Viễn Hàn bị Hề Thanh Thanh đạp tỉnh. Lúc anh hoàn toàn tỉnh táo thì phát hiện mình đã ra đến mép giường, lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết vợ lấy đâu ra sức lực lớn như vậy nữa."

Lại tự giác nằm trở lại sát bên cạnh Hề Thanh Thanh rồi ngủ tiếp.

Lúc hai người thức dậy lần nữa thì trời đã tối, hôm nay đại đội cho nghỉ nửa ngày, Cố Văn Phương lại ở đây nên nhà họ Cố tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên.

Lúc buổi tối, Hề Thanh Thanh luôn cảm thấy Cố Viễn Hàn có gì đó sai sai, nên nói là anh giống như thông suốt vậy.



Ví dụ như bưng nước cho cô, bởi vì cô đang ở mấy ngày đặc biệt nên không tắm rửa được, anh bèn lấy khăn mới tới cho cô lau mình qua loa, còn tự giác tránh ra ngoài.

Lại ví dụ như, trước khi đánh răng còn pha một bát nước đường đỏ, thấy cô uống xong còn cầm bát tới phòng bếp rửa.

Cuối cùng, lúc cô rửa mặt xong muốn đi ngủ, anh lại muốn ngủ chung với cô!

"Anh làm gì vậy?"

Nhìn thấy Cố Viễn Hàn ôm gối muốn đi tới bên này, Hề Thanh Thanh nói thẳng.

Cố Viễn Hàn muốn lừa gạt cho qua: "Đi ngủ!"

Hề Thanh Thanh không hề dung túng cho anh, xem ra là thông suốt động lòng rồi, cô biết mà còn hỏi: "Đi ngủ anh chạy đến bên tôi làm gì?"

"Em là vợ của tôi, không ngủ cùng em thì ngủ cùng ai?"

Nghe mà xem, nghe mà xem! Giọng điệu hùng hồn biết bao.

"Tôi nhớ là mấy ngày trước ai đó còn nói anh ta có người trong lòng rồi mà?" Hề Thanh Thanh ám chỉ.

"Đó là tôi nói bừa thôi, hơn nữa vợ cũng đã có rồi, sao tôi lại thích người khác được chứ."

"Còn nữa, tôi đã ngủ với em rồi, em phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện