“Đủ rồi ——” Dương Thạch Phong gầm lên một tiếng đánh gãy lời nói của Tống Thúy Lan, dọa nàng sợ đến nhảy dựng, giọng nói đột nhiên im bặt.

Dương Thạch Phong xoay người nhìn Tống Thúy Lan, đến lúc này Tống Thúy Lan mới thấy sắc mặt không tốt của Dương Thạch Phong, trong lòng liền luống cuống, “Thạch Phong ca, ngươi...... Ngươi làm sao vậy?”

Dương Thạch Phong hít sâu một hơi, hắn vẫn luôn bận tâm mặt mũi của trưởng thôn nên không nói thêm gì. Nhưng hiện tại, hắn muốn nói cho rõ ràng, “Ta đã nói rồi, ta sẽ không cùng ngươi thành thân. Ta đường đường là một nam tử có tay có chân, vì sao phải tới cửa ở rể? Ta không thể nuôi sống chính mình sao? Ta không muốn một nửa tài sản của nhà ngươi, cũng không cần cha ngươi giúp ta, càng sẽ không vì được trải qua ngày lành tháng tốt mà vứt bỏ ông nội của ta. Còn có, ta căn bản không thích ngươi, sẽ không thành thân với ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu, về sau không cần lại đến tìm ta nói những lời này!”

“Ngươi...... Ngươi......” Tống Thúy Lan nước mắt lập tức liền rớt xuống. Tín niệm trong lòng về việc hắn thích chính mình tại một khắc này hoàn toàn sụp đổ, hiện thực vô tình cứ như vậy hiện ra trước mặt nàng, nàng căn bản không thể tiếp thu! Dương Thạch Phong lại không nghĩ quan tâm đến nàng, xoay người đi nhanh hơn bình thường, bất luận người phía sau kêu khóc như thế nào đều không để ý tới, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Tống Thúy Lan.

Bình thường, Dương Thạch Phong sẽ không nói thẳng ra những lời đả thương người đến như vậy. Nhưng hắn biết, nếu hôm nay hắn không nói rõ ràng, Tống Thúy Lan vẫn sẽ ôm ý tưởng như vậy với hắn. Không chỉ chậm trễ hắn, mà cũng đồng dạng chậm trễ nàng. Cuối cùng đối với cả hai người đều không tốt. Huống chi, hắn cũng không muốn gây ra bất luận hiểu lầm gì cho Thập Nhất. Hắn cùng nữ nhân khác không có bất luận gút mắt gì, hắn là thanh thanh bạch bạch.

Tuy rằng, Thập Nhất khả năng cũng không để ý.

......................................

Dương Thạch Phong không ở nhà, Thập Nhất liền cầm lồng hấp màn thầu, thuận tiện còn đưa đi cho Dương gia gia hai cái, Thập Nhất ngồi xuống bên cạnh Dương gia gia, hai người cùng nhau ăn.

Cơm nước xong, Thập Nhất lại cho Dương gia gia ngủ nửa canh giờ, chờ đến khi hắn tỉnh lại, liền đắp chân cho hắn, sau đó bắt đầu ghim kim.

Hiện tại châm kim sẽ tương đối khổ, bởi vì sẽ cảm thấy đau vô cùng. Dương gia gia đã có thể hoàn toàn cảm nhận được loại đau đớn này, mỗi lần đều đau đến cắn chặt hàm răng, trên trán ra đầy mồ hôi.



Ngày thường đều là Dương Thạch Phong đem chân Dương gia gia đè lại không cho hắn động. Hôm nay Dương Thạch Phong không ở nhà, Thập Nhất thực lo lắng Dương gia gia sẽ không chịu nổi đau đớn mà nhúc nhích, đang suy nghĩ có nên dùng mảnh vải cố định chân Dương gia gia lại không thì Dương nhị thúc đúng ra giờ này đang đi cắt lúa lại đi vào.

Dương nhị thúc vừa tiến đến liền đè lại Chân Dương gia gia, “Cha, Thạch Phong hôm nay không ở nhà, con tới giúp cha giữ chân.” Hôm nay, trước khi đi Dương Thạch Phong cố ý đi tìm Dương nhị thúc, nhờ hắn tới một chuyến hỗ trợ giữ chân, để cho Thập Nhất ghim kim. Cho nên Dương nhị thúc liền thừa dịp giữa trưa đi cắt lúa, rút ra một ít thời gian tới giúp đỡ giữ chân Dương gia gia.

Dương gia gia đối với hành động này của Dương nhị thúc còn khá vừa lòng, hừ một tiếng, “Được, tiểu tử ngươi còn chưa có hoàn toàn hỏng hết lương tâm.”

Dương nhị thúc cười khổ không thôi.

Bởi vì có Dương nhị thúc hỗ trợ, Thập Nhất thuận lợi châm kim, đắp dược thảo, băng bó lại cho Dương gia gia.

Dương nhị thúc thấy đã làm xong, gãi gãi đầu, hướng Dương gia gia gọi một tiếng: “Cha.”

Dương gia gia giương mắt nhìn hắn một cái, “Chuyện gì?”

Dương nhị thúc do dự nhìn Thập Nhất, nhìn thấy nàng đi ra ngoài, sau đó mới nói: “Cha, vẫn là chuyện lần trước Quyên Hoa nói. Cha cũng biết, chân đệ đệ của nàng bị què. Cả nhà nàng đều ngóng trông có thể trị khỏi, Thập Nhất cô nương nếu nguyện ý điều trị, khẳng định có thể chữa khỏi. Nhưng nàng lại không muốn, cha, cha có thể giúp chúng ta nói một chút được không, bảo Thập Nhất cô nương ra mặt điều trị.” Bằng không bà nương hắn liền phải phiền hắn đến chết mất.

Dương gia gia trừng mắt, “Được, ta đang ngạc nhiên sao hôm nay ngươi lại tới đây xum xoe một cách không bình thường. Hóa ra là ở chỗ này chờ ta, như thế nào, thế nào cũng phải cần ta làm việc mới đến chịu đến chiếu cố ta một chút có phải không? Ngươi đúng là cái đồ bất hiếu!”

Dương nhị thúc oan uổng muốn chết, “Cha, con làm gì có ý như vậy, dù cho không có việc nhờ cha, con cũng tới, cha đừng nghĩ con bất hiếu đến như vậy được không?”

Dương gia gia hừ một tiếng, “Thập Nhất cô nương là ân nhân nhà ta, ta sao có thể thay người ta làm chủ. Các ngươi nếu muốn nàng ra mặt thì hãy tự mình cầu đi, lấy ra thành ý tới!”



“Nhưng, nhưng......” Dương nhị thúc khó xử, “Thập Nhất cô nương không thích Quyên Hoa, khẳng định không muốn đi trị chân cho đệ đệ nàng.”

Dương gia gia nhắm mắt lại, “Ai bảo người đàn bà của ngươi đắc tội với người gia, ta thấy là xứng đáng.”

Dương nhị thúc thở dài thật sâu, gấp đến độ vò đầu bứt tai, “Cha, mặc kệ có được hay không, cha giúp ta hỏi một chút có được không? Dù không thành cũng không sao.”

Mặt Dương gia gia trầm xuống, không muốn nghe hắn nói việc này tiếp, xua xua tay không kiên nhẫn đuổi, “Dương Nhị Thạch ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Dương nhị thúc thấy cha hắn lại tức giận, không có biện pháp, đành phải xám xịt đi về, không dám nói thêm một nửa câu, sợ cha hắn càng tức giận.

Nhưng, Dương gia gia mặt cứng, lòng mềm, cuối cùng vẫn giúp Dương nhị thúc hỏi Thập Nhất một lần, còn nói thêm: “Thập Nhất cô nương ngươi không cần khó xử, ngươi không muốn trị thì không cần trị. Ai cũng không thể làm khó dễ ngươi. Ta cũng chỉ hạ xuống cái mặt già này hỏi ngươi, ngươi đừng nóng giận.”

“Không có gì, ta không đến mức tức giận.” Thập Nhất xua xua tay, “ta thật sự chán ghét nhị tức phụ của ngươi, cho nên không nghĩ trị. Nhưng dù sao, cũng không phải không thể trị, nhưng ta có điều kiện.”

Dương gia gia vừa nghe liền hỏi: “Điều kiện gì? Thập Nhất cô nương ngươi chỉ cần nói, nếu bọn họ không thỏa mãn được thì liền không trị.”

Thập Nhất vươn năm ngón tay, “Ta muốn năm lượng bạc tiền thù lao, hơn nữa ta không đi, chính bọn họ phải tới cửa ta mới trị.”

Năm lượng bạc? Dương gia gia bị con số này làm cho hoảng sợ, nhưng nhớ tới y thuật của Thập Nhất, lại cảm thấy bình thường, năm lượng bạc đổi một chân, dù sao cũng là có lời. Nếu luyến tiếc bạc, vậy không cần trị. Bởi vậy, Dương gia gia gật đầu nói: “Được, ta sẽ nói với con thứ hai của ta.”

Thập Nhất sở dĩ nguyện ý trị, kỳ thật nửa điểm quan hệ với Dương gia gia đều không có. Hoàn toàn là vì nàng thay đổi tâm ý, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới chân của Dương gia gia chỉ cần hơn một tháng nữa là có thể khỏi. Đến lúc đó nàng cũng muốn rời đi, trước đó, nàng có thể nhân lúc thời gian nhàm chán này kiếm chút tiền. Sau đó sẽ đi các nơi khác ăn các loại đồ ăn ngon, không có tiền là trăm triệu không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện