Khi Dương Thạch Phong mang theo thịt trở về đã là buổi chiều. Trời nóng, thịt cũng không để lâu được. Dương Thạch Phong nắm chặt thời gian xử lý một chút, đêm đó liền theo lời hứa hẹn với Thập Nhất làm ra ba món đồ ăn.

Thập Nhất bị ba món đồ ăn câu dẫn đến đi không nổi, liền ngồi dí trong phòng bếp nhìn Dương Thạch Phong làm, không muốn đi ra ngoài.

Dương Thạch Phong bất đắc dĩ cười cười, cũng tùy nàng, chỉ đem quạt hương bồ chuyên dùng để nhóm lửa đưa cho nàng, để nàng quạt cho chính mình.

Chờ sau khi nấu xong ba món, ánh mắt Thập Nhất sáng lên, bưng ba món đồ ăn để lên trên bàn của nhà mình. Sau đó, không cần Dương Thạch Phong nhắc nhở đã tự mình cầm chén xới ba chén cơm, “Được rồi, ăn cơm!”

Dương Thạch Phong bị bộ dáng này của nàng làm cho buồn cười, sủng nịch lắc lắc đầu, “Được, ăn cơm.”

Dương Thạch Phong đi vào trong phòng bế Dương gia gia ra tới, ba người ngồi vây quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện.

Trong bữa cơm, Dương gia gia kể cho Dương Thạch Phong nghe chuyện chiều nay Dương nhị thúc tới. Ông còn kể cả chuyện Dương nhị thúc nhờ ông nói với Thập Nhất chuyện trị chân cho đệ đệ Tống Quyên hoa.

Dương Thạch Phong nghe vậy chân mày cau lại, nhìn về phía Thập Nhất: “Thập Nhất, ngươi không muốn đi thì đừng đi, không cần phải xen vào chuyện của nhị thúc bọn họ.”

Ai ngờ, Thập Nhất sau khi nuốt xong một ngụm lại nói: “Nhưng ta đã đáp ứng rồi.”

“A?” Dương Thạch Phong kinh ngạc, “Ngươi đáp ứng rồi? Ngươi không phải không muốn sao? Có phải do nhị thúc nói cái gì không?”

Thập Nhất lắc đầu, “Không có, là do chính ta muốn đáp ứng, bất quá ta đề ra điều kiện, năm lượng bạc.”

Năm lượng bạc? Dương Thạch Phong bị giá này làm cho kinh ngạc. Người nông gia một nhà một năm cũng không tích lũy được đến năm lượng bạc, Dương Thạch Phong có thể xác định. Trong thôn, một ít nghèo hộ nghèo, tiền tiết kiệm của cả nhà đến bây giờ cũng chưa chắc có được năm lượng bạc. Năm lượng bạc lập tức lấy ra tới, có thể nói là rất khó.

“Số tiền này, ta đoán nhà mẹ đẻ nhị thẩm bên kia không muốn bỏ ra đâu. Nếu bọn họ không chịu chi, vậy chúng ta đừng trị.” Dương Thạch Phong nói, hắn không muốn Thập Nhất phải đi trị miễn phí. Hắn vẫn còn nhớ rõ nhị thẩm đã từng mắng Thập Nhất.

Dương lão gia tử nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, nếu muốn trị chân, vậy phải bỏ tiền ra, chẳng lẽ còn muốn Thập Nhất cô nương miễn phí trị cho cho bọn hắn? Tưởng bở! Nếu không nỡ tiêu tiền, vậy không trị nữa.”

Lời này Thập Nhất thực tán đồng, gật gật đầu, “Không trả tiền không cần nói nữa.”



Dương Thạch Phong nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai ta qua nói với nhị thúc điều kiện của ngươi, có nguyện ý hay không là tùy bọn họ.”

Dương gia gia nghe vậy lại đột nhiên cười một chút, ý vị thâm trường mà nói: “Ta xem, căn bản không cần chờ ngày mai, đợi lát nữa là có thể nói.”

“A?” Dương Thạch Phong còn chưa kịp hiểu lời Dương gia gia có ý gì, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh của hai cái củ cải nhỏ nhà nhị thúc, “Đại ca ca —— đại ca ca ——”

Dương Thạch Phong: “......”

Được rồi, hắn đã quên mất hôm nay hắn nấu đồ ăn ngon, nhà nhị thúc sao có thể không ngửi thấy đâu.

Hai tiểu hài tử long phượng thai ngửi được mùi thơm liền chạy vào, mặt sau là Tống Quyên Hoa đang đi theo cười cười.

Hai tiểu hài tử đến gần liền lôi kéo tay áo Dương Thạch Phong làm nũng xin cơm ăn, Tống Quyên Hoa cười nói: “Thật là ngại quá! Hai đứa nhỏ này miệng quá thèm, ngửi được mùi thơm liền một hai đòi đi qua, ta cũng quản không được, ai.”

Dương gia gia làm như không nghe thấy, Dương Thạch Phong cũng không coi lời nói dối rõ ràng này của Tống Quyên hoa là chuyện gì, tiến phòng bếp lấy chén xới cơm cho hai đứa nhỏ, để cho bọn họ ngồi ăn.

Về phần Tống Quyên Hoa, Dương Thạch Phong coi như không nhìn thấy.

Tống Quyên hoa thấy thế, trong lòng rất không cao hứng, nhưng thấy Thập Nhất ngồi ở đó, cũng không dám nói thêm gì, tự mình đi tìm cái ghế ngồi xuống, dùng quạt hương bồ trong tay vừa quạt gió cho chính mình vừa nhìn Dương gia gia nói: “Cha, con xem thân thể ngài lại khỏe lên không ít, nghe Nhị Thạch trở về nói, chân ngài hiện tại đã có thể nhấc lên đúng không? Điều này ít nhiều đều nhờ y thuật của Thập Nhất cô nương.”

Dương gia gia hừ một tiếng, mặc kệ nàng, tiếp tục ăn cơm của mình, nhưng thật ra Dương Thạch Phong nhìn mắt của nhị thẩm, cảm thấy nhị thẩm hắn dạo đầu như thế khiến cho người ta biết nàng tiếp theo định nói gì.

Không ai tiếp lời, Tống Quyên Hoa cũng không so đo, lại nói: “Ta nghe nói ngày hôm qua Thập Nhất cô nương còn cứu đại tôn tử Trương gia đúng không? Ai da, việc kia thật khó lường, nghe nói đã ngừng thở, tim cũng không còn đập. Không nghĩ tới Thập Nhất cô nương vừa ra tay đã cứu sống được, thật là thần kỳ, y thuật của Thập Nhất cô nương thật là Hoa Đà tái thế.” Nói, Tống Quyên hoa còn giơ ngón tay cái với Thập Nhất.

Thập Nhất đang ăn cơm, chỉ cảm thấy trên người nổi da gà, Tống Quyên hoa cũng là một nhân tài, rõ ràng không thích nàng, thậm chí là chán ghét nàng, nhưng vì mời nàng chữa bệnh, liền có thể thay đổi khuôn mặt đến nịnh hót nàng, điển hình của kiểu người co được dãn được.

Dương Thạch Phong thấy Thập Nhất nổi lên bộ dáng chịu không được, lén lút cười, hắn cũng cảm thấy cách nhị thẩm nói chuyện khiến người nổi da gà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện