Chương này là chương 130, ba chương phụ chương là 126-128. Bà con ai đọc ở trang nào mang về thiếu chương hay đánh số sai thì chịu khó tìm kiếm bản nào đăng đủ nhá.
Nguyễn Đông Thanh bị lão nhà Nho tóm cổ, bay thẳng đến ải Quan Lâm. Hai người vượt qua tường thành, bỏ qua phủ thành chủ, đoạn nhắm thẳng đến một ngôi lầu bốn tầng. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta sống ở Quan Lâm đã lâu, thành thử chỉ nhìn một cái là hắn nhận ra ngay ngôi lầu bốn tầng mình đang bị lôi đến là Hồng Hoa Lầu.
Hồng Hoa Lầu này vốn là sản nghiệp đẻ ra tiền, xa hoa bậc nhất của Nhất Phẩm Cư. Nghe đồn nơi này có một tầng là sòng bạc, một tầng là thương hội, một tầng là kỹ viện, lại có một tầng lầu cao nhất không rõ là dùng làm gì. Hồng Hoa Lầu thường ngày không tiếp khách phổ thông, bình thường người bước được qua cửa nếu không phải là kẻ đại phú đại quý thì cũng là nhân vật tai to mặt lớn một phương.
Một tên phàm nhân bán rau, gần đây mới đi dạy học như Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là chưa bao giờ đặt chân đến nơi xa xỉ thế này.
Hơn nữa, Hồng Hoa Lầu lúc này không có một khách khứa nào khác. Thương hội đóng cửa im ỉm, sòng bạc cũng vắng bóng con bạc ra vào. Duy chỉ có tầng ba vốn là chốn ngõ liễu tường hoa là còn căng lụa tiếp khách.
Lão nhà Nho dẫn Nguyễn Đông Thanh lên thẳng tầng cao nhất của Hồng Hoa Lầu.
Có một quãng thời gian bay từ Lão Thụ cổ viện đến Quan Lâm, Nguyễn Đông Thanh cũng làm nguội được cái đầu của mình.
Hiện giờ, gã thấy có gặp đám người “Văn Cung” này thì cũng chẳng mất gì, cũng tiện xem xem Đại Nho ở Huyền Hoàng giới rốt cuộc là người ra sao.
Nếu người ta là bậc thánh hiền như cụ đồ Chiểu, thầy đồ An thì Nguyễn Đông Thanh cũng không ngại thôi cái việc làm gõ đầu trẻ ở thành Quan Lâm nếu được yêu cầu.
Trái lại, nếu là cái đám hủ Nho bảo thủ, thì gã có liều một phen cũng không giao đám trẻ Quan Lâm cho chúng dạy dỗ.
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là sợ chết.
Gã cũng không cho rằng bản thân mình vĩ đại đến mức sẵn sàng giao phó tính mạng mình để gân cổ lên cãi với Văn Cung.
Thế nhưng, nếu có biến hãy còn có lệnh bài của Lý Huyền Thiên chống lưng, không lo nguy hiểm đến tính mạng, thành thử gã cũng yên tâm buông tay làm việc.
Nguyễn Đông Thanh chắp tay sau lưng, theo chân tên nhà Nho kia đi một lúc thì đến trước một cái cổng gỗ chạm khắc tinh tế, cao đến gần một trượng.
Không có bất cứ một tiếng động nhỏ nào truyền ra, khiến gã cảm thấy căn phòng trước mặt bỗng nhiên có mấy phần... âm trầm.
Lão nhà Nho hắng giọng, nói:
“Bẩm các vị viện trưởng, học trò đã mời được Bích Mặc tiên sinh đến gặp.”
Nguyễn Đông Thanh bĩu môi, song cũng không lên tiếng tranh hơn thua miệng lưỡi với lão ta.
Đây gọi là mời? Trong phòng, chợt có tiếng hắng giọng ho khan, kế đến, một giọng nói khàn khàn ấm áp nhẹ nhàng cất lên bên tai Nguyễn Đông Thanh:
“Nếu đã đến rồi thì vào đi.”
Dứt lời... cửa mở.
Hương phấn son hòa lẫn mùi mực tàu phả vào mặt, ánh đèn hồng đỏ hắt ra ngoài, đầy vẻ hương diễm. Lão nhà Nho “hứ” một cái, nhìn về phía Nguyễn Đông Thanh bằng một ánh mắt thị uy, kế mới dẫn hắn vào phòng.
Chỉ thấy...
Phía sau cánh cửa gỗ, là một sảnh đường rộng rãi, trang trí cực kỳ xa hoa.
Nếu là một năm trước, có lẽ Bích Mặc tiên sinh đã bị giật mình đến á khẩu điếng người vì độ xa hoa của nơi này. Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh đã từng đi phân các Thiên Cơ Các, cũng đã từng vào hoàng cung Đại Việt. Hồng Hoa Lầu tuy cũng là chỗ bài trí xa xỉ, song cũng không khiến hắn chấn động được nữa.
Ở chủ vị giữa sảnh đường kê sáu cái ghế.
Hai bên tả hữu, mỗi bên cũng có sáu chiếc, tổng cộng là mười tám cái.
Trên mỗi chiếc ghế đều có một lão già an vị, trẻ thì cũng ngoài ngũ tuần, mà già thì trông có vẻ đã đầu bảy gần đầu tám đến nơi. Thế nhưng người nào người nấy đều da dẻ hồng hào sung mãn, đôi mắt sáng ngời có thần, hoàn toàn không có vẻ lọm khọm già nua tuổi xế chiều cả.
Phía sau mỗi lão già lại có mấy cô gái đứng hầu.
Nguyễn Đông Thanh thấy mấy người này trang điểm rất đậm, hoàn toàn không giống thiếu nữ bình thường. Lại thêm lối ăn mặc lả lướt, trang sức lòe loẹt, có người xiêm áo còn không chỉnh tề, hai má ửng hồng, đủ biết là trước khi gã đến đây trong này đã có hoạt động thể dục gì.
Có lẽ ánh mắt đầy trào phúng của gã đã bị mấy lão già kia phát hiện. Chỉ thấy lão già ngồi chính giữa tằng hắng một tiếng, nói:
“Lão phu Bao Thành Tổ, viện trưởng Thanh Hà thư viện ở Đại Tề. Mấy vị này là viện trưởng Bạch Lộ thư viện của Đại Sở, Tuyết Trai thư viện của Đại Hoàng, Kiêu Vân thư viện của đại Yến, Cổ Xuyên thư viện của đại Thục, còn có quán chủ Lam Ba thư quán của đại Hàn. Hai bên tả hữu là chư vị phó viện trưởng.”
Lão vừa giới thiệu, mấy người khác kẻ thì vuốt râu, người thì nâng chén trà, đều thi lễ một phen.
Nguyễn Đông Thanh cười nhạt, hỏi:
“Không biết các vị đại nhân vật Văn Cung đây áp giải một tên phu tử dân gian như tại hạ đến đây là có chuyện gì cần dạy bảo?”
“Cũng không có chuyện gì to tát. Văn Cung thấy ải Quan Lâm là chốn chưa được giáo hóa, là đất dã man, nên mấy người lão phu bàn nhau đến đây tổ chức một buổi văn hội, cổ vũ phong trào hiếu học đọc sách thánh hiền. Lại biết tiên sinh là phu tử ở đây dạy trẻ đọc chữ, thiết nghĩ cũng là người trong Nho đạo, nên mới mời đến gặp một phen, sẵn tiện nói chuyện văn hội. Không biết ý tiên sinh thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh nhún vai:
“Viện trưởng, Đông Thanh là một kẻ sơn dã, Văn Cung nếu muốn tổ chức văn hội thì cứ việc, hỏi ý kiến tại hạ làm gì?”
“Lời không thể nói như vậy. Dù sao phép vua thua lệ làng. Hà huống, chẳng nhẽ tiên sinh không biết mình thực ra là một cao nhân tuyệt thế hay sao?”
Bao Thành Tổ nheo mắt, hỏi.
oOo
Sau khi viện trưởng Thanh Hà thư viện lên tiếng, không khí trong sảnh đường nháy mắt trở nên căng thẳng và nặng nề khác lạ. Mười mấy lão già cơ hồ nín thở, thấp thỏm quan sát Nguyễn Đông Thanh, chỉ sợ để lọt mất bất cứ một phản ứng nào của gã dù chỉ là nhỏ nhất.
Lần này, các đại thư viện không tiếc hưng sư động chúng đến ải Quan Lâm, thậm chí thí cả con cờ Tế Tửu Lâm Thanh Tùng, âu cũng là tuân lệnh Đế Mộ đến thăm dò Nguyễn Đông Thanh. Mà một trong những giả thiết các thế lực lớn ở Huyền Hoàng giới đưa ra chính là: Bích Mặc tiên sinh kỳ thực là chí cường giả hóa phàm, tâm cảnh không thể bị điểm phá. Mà đại đa số cao tầng Văn Cung cũng ngả về giả thuyết này hơn.
Thành thử...
Bao Thành Tổ mới dung túng một tên học trò dùng vũ lực bắt Bích Mặc tiên sinh tới Hồng Hoa Lầu, lại cố tình dùng một câu hỏi điểm phá “thân phận cường giả” của người này.
Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh nghe lão nói xong, mặt chỉ nghệt ra như ngỗng ỉa.
Sau đó lắc đầu, cười khẩy:
“Viện trưởng hoặc là nhầm tại hạ với ai khác, hoặc là trông gà hóa cuốc rồi. Đông Thanh chỉ là một tên người trần mắt thịt mà thôi, nào có phải cường giả tuyệt thế gì cho cam?”
“Ngài... chẳng nhẽ không biết nơi mình ở là cấm địa đệ nhất ở Huyền Hoàng giới?”
Bao Thành Tổ thấy người trước mặt bị mình “điểm phá tâm cảnh” mà mặt mũi tỉnh rụi như sáo, chả có vẻ gì khác lạ, không khỏi cảm thấy... quái lạ.
Nguyễn Đông Thanh nhíu mày, nói:
“Lão tiên sinh, ngài đọc tiểu thuyết truyền kỳ quá nhiều rồi. Nơi tại hạ ở chỉ là cái viện cũ, mấy gian nhà tranh, có con chuột con gián cũng chẳng làm gì nổi, nữa là người tu hành. Còn cấm địa?”
Mấy tên viện trưởng, phó viện trưởng khác nghe thấy gã nói như vậy, thì không khỏi truyền âm bàn tán xôn xao:
“Chẳng nhẽ hắn là người phàm thật?”
“Không thể nào. Có lẽ là sinh linh trong bí cảnh.”
“Không không. Lão phu cho là tâm cảnh của kẻ này sớm đã trở nên vững như thái sơn, khó mà dùng một lời điểm phá được.”
...
Mấy người bàn tán quên cả trời đất, cũng quên béng luôn Nguyễn Đông Thanh đang đứng trong phòng.
Trong mắt Bích Mặc tiên sinh, mấy lão già này nghe hắn giải thích xong thì bỗng nhiên ngồi thừ ra, ngoại trừ ánh mắt thì chẳng hề có phản ứng. Nếu không phải biết những người này là tu hành giả, có lẽ Nguyễn Đông Thanh đã cho rằng mấy vị viện trưởng này bỗng nhiên lại phát tác triệu chứng của bệnh trì độn tuổi già.
Nghe Bích Mặc tiên sinh ho khan một tiếng nhắc nhở, Bao Thành Tổ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Bỗng nhiên, mắt lão quắc lên, sắc mặt lạnh đi, nói:
“Nếu ngươi đã là kẻ phàm phu tục tử thì lão phu cũng không khách khí nữa. Lần văn hội này, lão phu và chư vị viện trưởng phải kiểm tra xem nhà ngươi có tài đức gì, xứng đáng được là, phu tử ở ải Quan Lâm hay không. Nếu không thông qua được, đừng trách lão phu nghiêm trị nhà ngươi.”
“Nghiêm trị? Ta trước là nhận lệnh Vũ tướng quân mới làm phu tử, chẳng liên can gì tới Văn Cung. Sau lại không phải học trò của ngài. Không biết viện trưởng ngài định phán ta tội gì?”
Nguyễn Đông Thanh thấy thái độ của đối phương nháy mắt đã xoay chuyển một trăm tám chục độ, cười khẩy.
“Vô học bất thuật, hủy hoại hình ảnh Nho đạo, chẳng nhẽ không phải tội?”
Bao Thành Tổ sẵng giọng.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu:
“Các vị viện trưởng viện phó từ xa tới đã đảo khách thành chủ, xa xỉ hoang dâm, cũng đúng đạo thánh hiền lắm. Thôi cũng được. Nếu các ngài đã nhất quyết muốn gây sự, vậy Đông Thanh phụng bồi đến cùng. Thế nhưng người thách đấu là các vị, vậy đề mục sẽ do tại hạ chọn, không vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên...”
“Vậy thì ba ngày sau, ở Quan Lân này, tại hạ không ngại đến biện luận với chư vị một phen. Hiện tại cáo từ.”
Nguyễn Đông Thanh cười nhạt, phủi áo quay lưng.
Mấy người Bao Thành Tổ cũng không ngăn bước chân gã, mặc cho y rời khỏi Hồng Hoa Lầu.
Nguyễn Đông Thanh bị lão nhà Nho tóm cổ, bay thẳng đến ải Quan Lâm. Hai người vượt qua tường thành, bỏ qua phủ thành chủ, đoạn nhắm thẳng đến một ngôi lầu bốn tầng. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta sống ở Quan Lâm đã lâu, thành thử chỉ nhìn một cái là hắn nhận ra ngay ngôi lầu bốn tầng mình đang bị lôi đến là Hồng Hoa Lầu.
Hồng Hoa Lầu này vốn là sản nghiệp đẻ ra tiền, xa hoa bậc nhất của Nhất Phẩm Cư. Nghe đồn nơi này có một tầng là sòng bạc, một tầng là thương hội, một tầng là kỹ viện, lại có một tầng lầu cao nhất không rõ là dùng làm gì. Hồng Hoa Lầu thường ngày không tiếp khách phổ thông, bình thường người bước được qua cửa nếu không phải là kẻ đại phú đại quý thì cũng là nhân vật tai to mặt lớn một phương.
Một tên phàm nhân bán rau, gần đây mới đi dạy học như Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là chưa bao giờ đặt chân đến nơi xa xỉ thế này.
Hơn nữa, Hồng Hoa Lầu lúc này không có một khách khứa nào khác. Thương hội đóng cửa im ỉm, sòng bạc cũng vắng bóng con bạc ra vào. Duy chỉ có tầng ba vốn là chốn ngõ liễu tường hoa là còn căng lụa tiếp khách.
Lão nhà Nho dẫn Nguyễn Đông Thanh lên thẳng tầng cao nhất của Hồng Hoa Lầu.
Có một quãng thời gian bay từ Lão Thụ cổ viện đến Quan Lâm, Nguyễn Đông Thanh cũng làm nguội được cái đầu của mình.
Hiện giờ, gã thấy có gặp đám người “Văn Cung” này thì cũng chẳng mất gì, cũng tiện xem xem Đại Nho ở Huyền Hoàng giới rốt cuộc là người ra sao.
Nếu người ta là bậc thánh hiền như cụ đồ Chiểu, thầy đồ An thì Nguyễn Đông Thanh cũng không ngại thôi cái việc làm gõ đầu trẻ ở thành Quan Lâm nếu được yêu cầu.
Trái lại, nếu là cái đám hủ Nho bảo thủ, thì gã có liều một phen cũng không giao đám trẻ Quan Lâm cho chúng dạy dỗ.
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên là sợ chết.
Gã cũng không cho rằng bản thân mình vĩ đại đến mức sẵn sàng giao phó tính mạng mình để gân cổ lên cãi với Văn Cung.
Thế nhưng, nếu có biến hãy còn có lệnh bài của Lý Huyền Thiên chống lưng, không lo nguy hiểm đến tính mạng, thành thử gã cũng yên tâm buông tay làm việc.
Nguyễn Đông Thanh chắp tay sau lưng, theo chân tên nhà Nho kia đi một lúc thì đến trước một cái cổng gỗ chạm khắc tinh tế, cao đến gần một trượng.
Không có bất cứ một tiếng động nhỏ nào truyền ra, khiến gã cảm thấy căn phòng trước mặt bỗng nhiên có mấy phần... âm trầm.
Lão nhà Nho hắng giọng, nói:
“Bẩm các vị viện trưởng, học trò đã mời được Bích Mặc tiên sinh đến gặp.”
Nguyễn Đông Thanh bĩu môi, song cũng không lên tiếng tranh hơn thua miệng lưỡi với lão ta.
Đây gọi là mời? Trong phòng, chợt có tiếng hắng giọng ho khan, kế đến, một giọng nói khàn khàn ấm áp nhẹ nhàng cất lên bên tai Nguyễn Đông Thanh:
“Nếu đã đến rồi thì vào đi.”
Dứt lời... cửa mở.
Hương phấn son hòa lẫn mùi mực tàu phả vào mặt, ánh đèn hồng đỏ hắt ra ngoài, đầy vẻ hương diễm. Lão nhà Nho “hứ” một cái, nhìn về phía Nguyễn Đông Thanh bằng một ánh mắt thị uy, kế mới dẫn hắn vào phòng.
Chỉ thấy...
Phía sau cánh cửa gỗ, là một sảnh đường rộng rãi, trang trí cực kỳ xa hoa.
Nếu là một năm trước, có lẽ Bích Mặc tiên sinh đã bị giật mình đến á khẩu điếng người vì độ xa hoa của nơi này. Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh đã từng đi phân các Thiên Cơ Các, cũng đã từng vào hoàng cung Đại Việt. Hồng Hoa Lầu tuy cũng là chỗ bài trí xa xỉ, song cũng không khiến hắn chấn động được nữa.
Ở chủ vị giữa sảnh đường kê sáu cái ghế.
Hai bên tả hữu, mỗi bên cũng có sáu chiếc, tổng cộng là mười tám cái.
Trên mỗi chiếc ghế đều có một lão già an vị, trẻ thì cũng ngoài ngũ tuần, mà già thì trông có vẻ đã đầu bảy gần đầu tám đến nơi. Thế nhưng người nào người nấy đều da dẻ hồng hào sung mãn, đôi mắt sáng ngời có thần, hoàn toàn không có vẻ lọm khọm già nua tuổi xế chiều cả.
Phía sau mỗi lão già lại có mấy cô gái đứng hầu.
Nguyễn Đông Thanh thấy mấy người này trang điểm rất đậm, hoàn toàn không giống thiếu nữ bình thường. Lại thêm lối ăn mặc lả lướt, trang sức lòe loẹt, có người xiêm áo còn không chỉnh tề, hai má ửng hồng, đủ biết là trước khi gã đến đây trong này đã có hoạt động thể dục gì.
Có lẽ ánh mắt đầy trào phúng của gã đã bị mấy lão già kia phát hiện. Chỉ thấy lão già ngồi chính giữa tằng hắng một tiếng, nói:
“Lão phu Bao Thành Tổ, viện trưởng Thanh Hà thư viện ở Đại Tề. Mấy vị này là viện trưởng Bạch Lộ thư viện của Đại Sở, Tuyết Trai thư viện của Đại Hoàng, Kiêu Vân thư viện của đại Yến, Cổ Xuyên thư viện của đại Thục, còn có quán chủ Lam Ba thư quán của đại Hàn. Hai bên tả hữu là chư vị phó viện trưởng.”
Lão vừa giới thiệu, mấy người khác kẻ thì vuốt râu, người thì nâng chén trà, đều thi lễ một phen.
Nguyễn Đông Thanh cười nhạt, hỏi:
“Không biết các vị đại nhân vật Văn Cung đây áp giải một tên phu tử dân gian như tại hạ đến đây là có chuyện gì cần dạy bảo?”
“Cũng không có chuyện gì to tát. Văn Cung thấy ải Quan Lâm là chốn chưa được giáo hóa, là đất dã man, nên mấy người lão phu bàn nhau đến đây tổ chức một buổi văn hội, cổ vũ phong trào hiếu học đọc sách thánh hiền. Lại biết tiên sinh là phu tử ở đây dạy trẻ đọc chữ, thiết nghĩ cũng là người trong Nho đạo, nên mới mời đến gặp một phen, sẵn tiện nói chuyện văn hội. Không biết ý tiên sinh thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh nhún vai:
“Viện trưởng, Đông Thanh là một kẻ sơn dã, Văn Cung nếu muốn tổ chức văn hội thì cứ việc, hỏi ý kiến tại hạ làm gì?”
“Lời không thể nói như vậy. Dù sao phép vua thua lệ làng. Hà huống, chẳng nhẽ tiên sinh không biết mình thực ra là một cao nhân tuyệt thế hay sao?”
Bao Thành Tổ nheo mắt, hỏi.
oOo
Sau khi viện trưởng Thanh Hà thư viện lên tiếng, không khí trong sảnh đường nháy mắt trở nên căng thẳng và nặng nề khác lạ. Mười mấy lão già cơ hồ nín thở, thấp thỏm quan sát Nguyễn Đông Thanh, chỉ sợ để lọt mất bất cứ một phản ứng nào của gã dù chỉ là nhỏ nhất.
Lần này, các đại thư viện không tiếc hưng sư động chúng đến ải Quan Lâm, thậm chí thí cả con cờ Tế Tửu Lâm Thanh Tùng, âu cũng là tuân lệnh Đế Mộ đến thăm dò Nguyễn Đông Thanh. Mà một trong những giả thiết các thế lực lớn ở Huyền Hoàng giới đưa ra chính là: Bích Mặc tiên sinh kỳ thực là chí cường giả hóa phàm, tâm cảnh không thể bị điểm phá. Mà đại đa số cao tầng Văn Cung cũng ngả về giả thuyết này hơn.
Thành thử...
Bao Thành Tổ mới dung túng một tên học trò dùng vũ lực bắt Bích Mặc tiên sinh tới Hồng Hoa Lầu, lại cố tình dùng một câu hỏi điểm phá “thân phận cường giả” của người này.
Thế nhưng, Nguyễn Đông Thanh nghe lão nói xong, mặt chỉ nghệt ra như ngỗng ỉa.
Sau đó lắc đầu, cười khẩy:
“Viện trưởng hoặc là nhầm tại hạ với ai khác, hoặc là trông gà hóa cuốc rồi. Đông Thanh chỉ là một tên người trần mắt thịt mà thôi, nào có phải cường giả tuyệt thế gì cho cam?”
“Ngài... chẳng nhẽ không biết nơi mình ở là cấm địa đệ nhất ở Huyền Hoàng giới?”
Bao Thành Tổ thấy người trước mặt bị mình “điểm phá tâm cảnh” mà mặt mũi tỉnh rụi như sáo, chả có vẻ gì khác lạ, không khỏi cảm thấy... quái lạ.
Nguyễn Đông Thanh nhíu mày, nói:
“Lão tiên sinh, ngài đọc tiểu thuyết truyền kỳ quá nhiều rồi. Nơi tại hạ ở chỉ là cái viện cũ, mấy gian nhà tranh, có con chuột con gián cũng chẳng làm gì nổi, nữa là người tu hành. Còn cấm địa?”
Mấy tên viện trưởng, phó viện trưởng khác nghe thấy gã nói như vậy, thì không khỏi truyền âm bàn tán xôn xao:
“Chẳng nhẽ hắn là người phàm thật?”
“Không thể nào. Có lẽ là sinh linh trong bí cảnh.”
“Không không. Lão phu cho là tâm cảnh của kẻ này sớm đã trở nên vững như thái sơn, khó mà dùng một lời điểm phá được.”
...
Mấy người bàn tán quên cả trời đất, cũng quên béng luôn Nguyễn Đông Thanh đang đứng trong phòng.
Trong mắt Bích Mặc tiên sinh, mấy lão già này nghe hắn giải thích xong thì bỗng nhiên ngồi thừ ra, ngoại trừ ánh mắt thì chẳng hề có phản ứng. Nếu không phải biết những người này là tu hành giả, có lẽ Nguyễn Đông Thanh đã cho rằng mấy vị viện trưởng này bỗng nhiên lại phát tác triệu chứng của bệnh trì độn tuổi già.
Nghe Bích Mặc tiên sinh ho khan một tiếng nhắc nhở, Bao Thành Tổ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Bỗng nhiên, mắt lão quắc lên, sắc mặt lạnh đi, nói:
“Nếu ngươi đã là kẻ phàm phu tục tử thì lão phu cũng không khách khí nữa. Lần văn hội này, lão phu và chư vị viện trưởng phải kiểm tra xem nhà ngươi có tài đức gì, xứng đáng được là, phu tử ở ải Quan Lâm hay không. Nếu không thông qua được, đừng trách lão phu nghiêm trị nhà ngươi.”
“Nghiêm trị? Ta trước là nhận lệnh Vũ tướng quân mới làm phu tử, chẳng liên can gì tới Văn Cung. Sau lại không phải học trò của ngài. Không biết viện trưởng ngài định phán ta tội gì?”
Nguyễn Đông Thanh thấy thái độ của đối phương nháy mắt đã xoay chuyển một trăm tám chục độ, cười khẩy.
“Vô học bất thuật, hủy hoại hình ảnh Nho đạo, chẳng nhẽ không phải tội?”
Bao Thành Tổ sẵng giọng.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu:
“Các vị viện trưởng viện phó từ xa tới đã đảo khách thành chủ, xa xỉ hoang dâm, cũng đúng đạo thánh hiền lắm. Thôi cũng được. Nếu các ngài đã nhất quyết muốn gây sự, vậy Đông Thanh phụng bồi đến cùng. Thế nhưng người thách đấu là các vị, vậy đề mục sẽ do tại hạ chọn, không vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên...”
“Vậy thì ba ngày sau, ở Quan Lân này, tại hạ không ngại đến biện luận với chư vị một phen. Hiện tại cáo từ.”
Nguyễn Đông Thanh cười nhạt, phủi áo quay lưng.
Mấy người Bao Thành Tổ cũng không ngăn bước chân gã, mặc cho y rời khỏi Hồng Hoa Lầu.
Danh sách chương