Bấy giờ, Lý Thanh Vân cũng đã chạy đến chỗ ba người đồng môn.

“Đại sư huynh? Xem ra... lần này đã phiền đến anh rồi.”

Trương Mặc Sênh thở dài.

Cậu chàng vừa thấy dáng vẻ bôn tẩu phong sương, thảm không chịu nổi của Toái Đản Cuồng Ma là đã đoán được lần này không phải ngẫu nhiên ba người bọn họ có thể tỉnh lại.

Hiển nhiên là thiếu niên trước mặt không ngại gian lao, thậm chí trải qua bao sóng gió cậu chàng đều không biết, chạy đến tận đây, một mình khiêu chiến quần tà, gọi tỉnh ba người.

Bình thường, kỳ thực Trương Mặc Sênh tuy không nói là vô lễ với Lý Thanh Vân, song phần lớn là xuất phát từ thân phận đồng môn và mặt mũi của Nguyễn Đông Thanh. Chứ bảo một thiếu niên tính tình nhảy thoát, lại có chút khí thịnh kiêu ngạo như Tiểu Thực Thần thật lòng thật dạ mà khâm phục một kẻ khù khờ, quy củ như Lý Thanh Vân quả thật là làm khó Trương Mặc Sênh.

Nhưng lúc này, thì cậu chàng thực sự phục.

Đỗ Thải Hà cũng lên tiếng:

“Sư huynh, cảm tạ.”

Tạ Thiên Hoa là người duy nhất không nói tiếng nào, chỉ im lặng cúi đầu xuống. Thế nhưng, cứ nhìn hai má cô nàng không tự chủ được mà thoáng đỏ hồng lên, có lẽ còn thắng cả thiên ngôn vạn ngữ.

Lý Thanh Vân cũng phát giác điều này, song lại quyết tâm giả ngố, xem như không thấy. Cậu chàng cười khổ, nói:

“Nói ra xấu hổ, thật ra kẻ làm sư huynh này cũng không giúp gì được. Mọi người tỉnh lại đều là đối phương chủ động ra tay.”

“Người của Đế Mộ tự tin đến thế?”

Tạ Thiên Hoa cau mày, đoạn lại ném ánh mắt nửa là hoài nghi, nửa là hoảng sợ về phía đám ma quỷ và “đế tôn”.

Lý Thanh Vân đáp:

“Chỉ luận khí thế có lẽ chỉ thua Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh một chút.”

Sau lần gặp các chủ Thiên Cơ các, bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân cũng có ngồi lại với nhau, luận anh hùng thiên hạ. Trong đó, cả bốn đều thống nhất với nhau rằng Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh không thua gì Hồng Vân tiên tử, chỉ chịu kém ông sư phụ thần bí của bọn họ nửa bậc mà thôi. So với mấy người Tạ Hàn Thiên, Lý Huyền Thiên, Lâm Phương Dung thì đều hơn một bậc.

Bây giờ nghe Lý Thanh Vân đánh giá Nguyên Thuỷ Đế Tôn cao đến thế, ba người Lý Tạ Đỗ đều lấy làm cả kinh, tâm trạng cũng nặng nề hơn nhiều. Hơn ai hết, cả ba đều biết đại sư huynh nhà mình làm người đôn hậu, không bao giờ nói ngoa. Cậu chàng đã nhận xét Nguyên Thuỷ Đế Tôn cao đến thế, vậy thì không cần phải nghi ngờ làm gì.

Nguyên Thuỷ Đế Tôn mặc kệ cho bốn người trùng phùng, hàn huyên với nhau, đủ thấy là hắn tự tin đến mức nào.

Ôm loại thái độ này đối địch, hoặc là ngu xuẩn, hoặc là nắm chắc khống chế toàn bộ thế cuộc trong tay. Song Nguyên Thuỷ Đế Tôn thân là cao tầng của Đế Mộ, há lại có thể là loại trường hợp trước? Tạ Thiên Hoa nhìn về phía đối thủ, cao giọng:

“Nhà ngươi rốt cuộc là ai? Sử dụng thủ đoạn tra cứu tiền kiếp của chúng ta là có ý gì?”

“Đế Mộ – Nguyên Thuỷ Đế Tôn.”

Kẻ nọ đầu tiên là xưng danh, sau đó mới chậm rãi giải thích:

“Còn về phần nguyên do sao? Các người và chúng ta có nhân quả, và bản toạ muốn cắt đứt nó. Thế đã đủ chưa?”

“Chưa đủ. Nguyên Thuỷ Đế Tôn? Hẳn không phải là tên thật của ông. Thế thì ông là ai? Có liên quan gì đến Thiên Hoa tiểu thư Âu Dương Ngọc?”

Tạ Thiên Hoa đảo mắt, đoạn lên tiếng chất vấn.

Chuyện hình ảnh quái dị trong Cô Sơn cô nàng đã kể cho đồng môn, song cái tên Thiên Hoa tiểu thư Âu Dương Ngọc thì lần đầu tiên được Tạ Thiên Hoa nhắc tới.

Nguyên Thuỷ Đế Tôn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cất cao giọng cười phá lên. Hắn cười sằng sặc, cười như nắc nẻ, đến độ một hàng nước mắt cũng chảy ra từ nửa bên mặt còn da thịt.

Nói đoạn, “đế tôn” giơ tay, chân khí quanh thân chợt quện lại thành một bức vách, vừa khéo chặn đứng một đòn Thanh Sắc Kiếm Quang của Tạ Thiên Hoa.

“Giống... Quả thật là giống nàng ấy y hệt. Từ dung mạo, đến tài trí, cho đến thói quen dùng lời nói đều không khác mảy may.”

Tạ Thiên Hoa động thủ, Trương Mặc Sênh và Đỗ Thải Hà tự nhiên cũng không đứng yên một chỗ. Lúc này một người không tiếc để Trương Thất khống chế thân thể, ngự hai thanh dao làm bếp chém về phía đám ma đói. Người còn lại thì bày trận phòng thủ, xe tăng giấy xếp thành ba hàng vây bốn người vào giữa, không ngừng nã pháo về phía quần ma.

Vốn là đám ma quỷ không định nhúng tay vào trận chiến của Nguyên Thuỷ Đế Tôn, song hai người Đỗ, Trương chủ động đánh nhau, bọn hắn cũng không ngồi yên chịu chết. Chỉ thấy một đám ma đói hình thù quái dị, nhao nhao giương nanh múa vuốt đánh về phía bốn người. Lý Thanh Vân vội vàng xông vào trận địa xe tăng của Đỗ Thải Hà, phối hợp tác chiến, bù đắp điểm yếu cận chiến của xe tăng giấy.

Thanh Sắc Thần Quang bắn về phía Nguyên Thuỷ Đế Tôn hết lượt này tới lượt khác, song gã “đế tôn” thì vẫn thản nhiên như không, tiếp tục nói:

“Có thể các ngươi không biết, cũng không hiểu vì sao bọn ta lại nhất định phải tiêu diệt các ngươi. Vị sư phụ kia của các ngươi hẳn là cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này. Nhưng không sao... Thứ hắn không dám tiết lộ thì để bản toạ nói cho các ngươi nghe.”

Mặc dù Nguyên Thuỷ Đế Tôn kể cao hứng, tinh thần hoàn toàn không đặt vào chuyện đối địch thì thần quang Tạ Thiên Hoa phóng ra vẫn không cách nào rọi được tới một sợi tóc của gã.

Lúc này, trong phủ viện lại xuất hiện một tình cảnh quái lạ.

Người bảo là muốn một lời giải thích lại mắm môi mắm lợi tấn công, hoàn toàn không còn tâm trí nghe một chữ nào khác. Trái lại, kẻ bị tấn công lại cao hứng bừng bừng, nhàn nhã nói chuyện như giáo viên giảng bài.

Lại nghe Nguyên Thuỷ Đế Tôn nói:

“Hẳn các ngươi cũng thấy tò mò vì sao mạnh như bản toạ lại vẫn sợ hãi hai chữ ‘nhân quả' như vậy, đến nỗi không tiếc tự mình động thủ cũng muốn chặt đứt. Kỳ thực, cũng chỉ có thể trách sư phụ của các ngươi: Bích Mặc tiên sinh, hoặc giả, nên gọi hắn là Thế Tôn.

“Thế Tôn tay nắm Nhân Quả Trường Hà, ngự trị luân hồi chuyển kiếp. Phàm là kẻ trên người có nhân quả ở Huyền Hoàng giới, đối mặt với hắn cũng chỉ có một kết cuộc: thất bại. Thiên Đạo không ra, Thế Tôn vô địch, đây vốn là thiết luật ở Huyền Hoàng giới vạn năm trước.”

Y nói đến đây, chợt ngừng lại, cười:

“Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát rồi đánh tiếp cũng được, bản toạ nể mặt nàng ấy, cho nhà ngươi giãy giụa thêm một lúc cũng không thành vấn đề.”

Tạ Thiên Hoa liên tiếp sử dụng thần thông bản mệnh, tấn công ở cường độ cao, bấy giờ cũng đã thoát lực thở hổn hển, gương mặt tái xanh. Bấy giờ nghe đối phương trào phúng, tuy trong lòng nổi giận, song cô nàng vẫn lựa chọn hành động theo lí trí, ngừng lại hồi sức.

Nguyên Thuỷ Đế Tôn thấy thế, mới tiếp tục giải thích:

“Vốn là sau Hộ Thiên chi chiến, đế tôn bọn ta đã được Thiên Đạo ưng chuẩn, rũ bỏ nhân quả trên người, trở thành vạn nhân chi thượng, thọ cùng trời đất. Thế nhưng, kể từ khi các ngươi xuất hiện, trên thân chúng ta lại lần nữa xuất hiện một loại nhân quả dây dưa. Nếu không chém đứt, chúng ta sao dám đối phó với Thế Tôn lần nữa?

“Thế nhưng Thế Tôn bị phong ấn, luân hồi cũng đóng lại, kể từ sau Hộ Thiên chi chiến vạn năm về trước đã không còn chuyện chuyển thế đầu thai nữa. Thật tình không hiểu nổi Thế Tôn đã làm thế nào mà lại có thể khiến các ngươi xuất hiện.”

Gã nói đến đây, chợt nghiến răng vào nhau, cảm xúc lần nữa trầm xuống. Hiển nhiên, chuyện không cách nào giải thích Thế Tôn đã dùng thủ đoạn gì để trồng nhân quả trên người bọn hắn đối với Nguyên Thuỷ Đế Tôn mà nói là một chuyện mà hắn chẳng thích thú gì.

“Nhân tiện nói thêm, bản toạ từng là một trong Thiên Nhai Tứ Công Tử, Thanh Vân công tử. Ngọc nhi là một trong Hải Giác Tứ Tiểu Thư, Thiên Hoa tiểu thư. Chúng ta hợp xưng là Bát Kiệt. Tạ Thiên Hoa phải không? Ngươi nói xem có phải trùng hợp hay không?”

Tạ Thiên Hoa cười lạnh:

“Lời nói từ một phía, sao chúng ta biết nhà ngươi không nói dối?”

“Chuyện ấy có khó gì? Chỉ cần hỏi kẻ đứng bên cạnh ngươi là biết thôi. Trương tiền bối, ngài thân là Khai Đạo chủ, ngài thử nói câu công bằng xem những gì bản toạ kể nãy giờ có nửa lời dối trá hay không?”

Nguyên Thuỷ Đế Tôn nói câu này, ánh mắt quắc lên như thiểm điện, nhìn chằm chằm về phía Trương Mặc Sênh.

Tiểu Thực Thần vốn còn định mở miệng chống chế, thì miệng đã chủ động cất lời:

“Lý Tàng Phong ngươi làm chuyện gì tự mình biết rõ, hiện giờ vẫn dám dùng hai chữ Bát Kiệt để tự xưng, quả thật là công phu luyện lên trên mặt. Hai chữ ‘tiền bối' này lão phu không dám nhận, chỉ sợ lại bị các ngươi phản bội.”

“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Chuyện năm xưa há lại đơn giản đến chỉ dùng một hai lời để nói hết? Nếu Trương tiền bối biết rõ mưu đồ của Thế Tôn chắc hẳn cũng sẽ làm giống tại hạ. Đáng tiếc, bọn ta đại nghĩa diệt thân, lại bị hạng người thiển cận như ngài phán xét. Ài... Chỉ có thể than chim sẻ không biết chí của hồng hộc.”

“Đúng là không hiểu. Thế Tôn nhận các ngươi làm đệ tử, cuối cùng lại chịu cảnh bị đâm một đao sau lưng, sự sắp thành lại bại.”

Trương Mặc Sênh – Trương Thất – cất giọng mỉa mai, ngữ khí không chịu kém đối phương nửa phần.

Đối với chỉ trích của lão, Nguyên Thuỷ Đế Tôn chỉ khịt mũi cười lạnh:

“Nếu không phải nhớ tình nghĩa năm đó, há lại chỉ phong ấn hắn mà không động thủ nhổ cỏ tận gốc? Để đến giờ ma đầu này tro tàn lại cháy, khô mộc phùng xuân, quả thật là sai lầm to lớn. Đáng nhẽ khi xưa không nên nổi dạ đàn bà thì hiện giờ cũng chẳng cần lo lắng đến thế.”

“Tự dát vàng lên mặt. Cho dù là Thiên Đạo ra tay cũng vị tất đã diệt được Thế Tôn, các ngươi coi mình là thứ gì? Chẳng qua là không giết được, nên mới phải phong ấn, coi lão phu là đứa trẻ ba tuổi để mà dắt mũi hay sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện