Trương Thiết Sơn múc một muỗng cơm đưa đến bên miệng Lý Hà Hoa nói: "Ta biết rồi. Nếu không phải nàng nói tám bàn, ta cảm thấy mỗi ngày bốn bàn là tốt nhất."

Lý Hà Hoa tức giận liếc hắn một cái: "Bốn bàn quá ít, tám bàn đi, ta không mệt nhưng sau này nếu mỗi ngày đều vượt quá tám bàn thì chúng ta phải yêu cầu hẹn trước, chính là mấy hôm trước muốn đặt phòng bao thì đặt trước được trước, như vậy rất công bằng. Nếu có người thật sự muốn ăn nhưng lại không đặt trước vậy thêm tiền đi, một bàn thêm năm lượng bạc, nhưng mà số tiền này phỏng chừng không có nhiều người nguyện ý bỏ ra đâu."

Trương Thiết Sơn rất tin tưởng đối với đầu óc buôn bán của Lý Hà Hoa, không nói gì thêm, dù sao nàng muốn gì hắn cũng ủng hộ.

Cứ như vậy hai người một người đứt một người ăn chậm rãi ăn xong một phần cơm, lúc này bàn thương nhân họ Vương vừa ăn xong xuống quầy tính tiền, thấy Lý Hà Hoa đôi mắt sáng rỡ, miễn bàn có bao nhiêu thỏa mãn.


----------------------------------

"Bà chủ, lúc trước cảm thấy người làm món ăn vặt ngon, nhưng không ngờ món chính lại ngon đến vậy, ta đi khắp đại giang nam bắc cũng chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy, hôm nay đúng là không uổng công đến." Thương nhân họ Vương khen không dứt miệng.

Lý Hà Hoa được khen như thế trong lòng cũng rất cao hứng, cười nói: "Cảm ơn lời khen của ngài. Nếu cảm thấy ngon sau này thường xuyên đến nhé."

Thương nhân họ Vương đương nhiên gật đầu: "Nhất định rồi, sau này có thời gian sẽ tới."

Chỉ tiếc là hắn không phải người ở đây, không thể thường xuyên đến được, chỉ có thể mỗi lần đi ngang qua ghé ăn một lần.

Haizz, hắn cảm thấy ăn qua các món ở đây rồi thì sau này ăn ở chỗ khác phỏng chừng đều vô vị.

Bằng hữu phía sau hắn cũng âm thầm đồng ý, lúc trước cảm thấy giá này quá đắt, bây giờ ăn xong rồi mới thấy một chút cũng không đắt, tiền nào của nấy quả không sai, mùi vị này nếu đặt ở kinh thành mấy chục lượng một bàn không chừng cũng có người nguyện ý ăn.


Thương nhân họ Vương không vội rời đi mà nói với Lý Hà Hoa: "Bà chủ, đợi một lúc nữa chúng ta phải lên thuyền, lấy thêm cho chúng ta một ít điểm tâm và lương khô của nhà các ngươi đi, đồ ăn của nhà các ngươi ăn đặc biệt ngon hài tử nhà ta rất thích, lương khô cũng rất dễ ăn."

"Không thành vấn đề." Lý Hà Hoa cười gật đầu hỏi: "Vậy mỗi loại ngài muốn lấy bao nhiêu? Ta gói cho ngài."

Vương thương nhân nghĩ nghĩ nói: "Mỗi loại điểm tâm ta lấy tám khối, lương khô cho ta hai mươi phần."

Lần lên bờ tiếp theo là năm ngày sau, cần phải mang nhiều thức ăn một chút. Hắn muốn quá nhiều, cho nên Lý Hà Hoa cũng không biết có còn dư lại nhiều điểm tâm và lương khô như vậy không, liền nói: "Ngài chờ một lát, ta đi gói cho ngài, nhưng không biết còn nhiều điểm tâm và lương khô như vậy không. Vậy nếu không đủ thì?"


Vương thương nhân nói: "Vậy thì còn bao nhiêu lấy bấy nhiêu."

Lý Hà Hoa gật gật đầu, từ sau quầy đi ra, đến khu bán điểm tâm hỏi Tào Tứ Muội: "Đại tỷ, mỗi loại điểm tâm còn đủ tám khối không?"

Tào Tứ Muội gói xong điểm tâm theo yêu cầu của một vị khách rồi mới có thời gian trả lời Lý Hà Hoa: "Sáng nay điểm tâm bán nhiều, như bánh kem và bánh đậu đỏ đều sắp hết rồi, mấy loại khác thì còn đủ tám khối." Lý Hà Hoa liền nói với Tào tứ muội: "Đủ tám khối thì cứ lấy cho ta mỗi loại tám khối, loại khác không đủ thì còn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lấy loại khác nhiều thêm để cho đủ số cũng được, khách còn đang đợi bên kia để mang lên thuyền. À đúng rồi, còn lương khô nữa, lấy mười phần bánh kẹp thịt và mười phần bánh chấm tương luôn nhé."

Tào Tứ Muội nghe nói có người mua nhiều như vậy rất cao hứng, nhanh nhẹn đi gói điểm tâm, Lý Hà Hoa cũng vội vàng lấy kẹp và giấy dầu giúp chuẩn bị lương khô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện