May mắn lúc trước Lý Hà Hoa sợ có người một lần mua số lượng nhiều, nên đã cố ý làm giấy dầu cỡ lớn, một tờ giấy dầu có thể gói đồng thời nhiều điểm tâm và lương khô, rất tiện.

Bởi vì đồ Vương thương nhân cần thật sự quá nhiều, cho dù dùng giấy dầu cỡ lớn nhất tới gói thì cũng phải mười mấy bao, hai tay xách không hết.

Lý Hà Hoa nhìn một đám người bộ dáng cái gì cũng không mang theo, nếu cầm trên tay hơn mười mấy gói giấy cũng không tiện, nghĩ nghĩ liền đến hậu viện mang rổ ra, lấy gói giấy dầu bỏ vào rổ, đưa cả rổ cho Vương thương nhân.

"Đây là đồ mọi người cần, có loại điểm tâm không đủ ta dùng loại khác bổ sung, ngài xem được không?"

Vương thương nhân gật gật đầu: "Được được được, cảm ơn bà chủ, nhưng mà rổ này ....."

Lý Hà Hoa nói: "Đồ của mọi người nhiều quá, cầm gói giấy không được, dùng rổ tiện hơn nhiều, rổ này xem như cho các ngươi mượn đi, lần sau có đến đây ăn thì mang trả cho ta cũng được, nếu quên cũng không sao, một cái rổ cũng không có bao nhiêu tiền."


Thấy Lý Hà Hoa hành xử hào phóng như vậy, trong lòng Vương thương nhân càng thưởng thức nàng thêm vài phần.

Bà chủ tuy là nữ lưu nhưng không hề ngượng ngùng keo kiệt như nữ nhân bình thường, xử sự càng hào phóng chu đáo, không kém chút nào so với nam nhân, quan trọng nhất là tay nghề tốt như vậy, việc buôn bán của nhà nàng không tốt mới lạ.

Hắn quyết định sau này thông báo cho mấy người cùng làm ăn buôn bán biết để bọn họ đến chỗ này dùng cơm, xem như giúp Lão bản kéo thêm khách đi.

Chờ sau khi đám người Vương thương nhân đi, còn lại hai phòng bao cũng lục tục ăn xong trả tiền rời đi, mỗi bàn đều không hẹn mà cùng cảm thấy số tiền này tiêu rất đáng, hiển nhiên do tay nghề của Lý Hà Hoa đã chinh phục dạ dày của mọi người.

Chờ đến lúc qua hơn nửa buổi chiều, lượng khách đến tửu lâu ăn cơm mới giảm dần, lúc này mọi người mới có thể thôi bận rộn nghỉ ngơi một chút.


Lý Hà Hoa kêu Tiểu Thanh Tiểu Hồng làm cơm cho mọi người, nàng đứng ở sau quầy kiểm kê sổ sách.

Phòng bao lầu hai hôm nay tổng cộng có bốn bàn, tổng cộng thu được mười tám lượng lẻ bốn trăm văn tiền, làm tròn là mười tám lượng, mà lầu một món ăn thu được ước chừng khoảng hai lượng, hơn nữa hôm nay điểm tâm và lương khô cộng lại được một lượng rưỡi bạc, cho tới bây giờ không sai biệt lắm thu được khoảng 21 lượng bạc, đây còn chưa bao gồm tiền cơm buổi tối đấy.

Tổng thể mà nói trừ các loại phí tổn cùng nhân công, một ngày tửu lâu có thể kiếm được khoảng 16 lượng bạc, Lý Hà Hoa xem như vừa lòng với con số này. Tuy rằng không thể đại phú đại quý nhưng cũng xem như trên mức khá giả, như vậy cũng đủ qua ngày.

Nếu chiếu theo tốc độ này thì rất nhanh có thể tích góp đủ tiền mua thêm một nơi để mấy người Trương Lâm thị ở, vậy thì tâm nàng cũng xem như buông lỏng.


Lý Hà Hoa đang vui vẻ rạo rực nghĩ ngợi thì mặt bỗng bị nhéo một cái.

"Nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?" Thanh âm trầm thấp của Trương Thiết Sơn vang bên tai. Lý Hà Hoa giơ giơ sổ sách trong tay: "Ta đang tính xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền lời này."

Trương Thiết Sơn cong khóe miệng cảm thấy bộ dáng tham tiền của nàng thật đáng yêu, ừm, có thể so với lúc uống say, nhịn không được xoa bóp mặt nàng.

Lý Hà Hoa thu hồi sổ sách: "Chàng ăn xong nhanh vậy?"

Trương Thiết Sơn gật gật đầu. Nhìn những người khác còn đang ăn, Lý Hà Hoa liền nói với Trương Thiết Sơn: "Chàng giúp ta tìm một phòng ở đi."

Trương Thiết Sơn nghi hoặc: "Tìm phòng? Làm gì?"

Lý Hà Hoa biết nếu nàng nói mua cho hắn, Trương Thiết Sơn nhất định sẽ tức giận, sau đó tuyệt đối không nhận.

Nàng bây giờ xem như hiểu tính tình nam nhân này, căn bản không phải người thích dựa vào nữ nhân, cho nên nàng đành phải nói: "Ta muốn mua thêm một sân viện, sau này nếu cần có thể ở."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện