Mà với những khách hàng khác dù mua nhiều hay ít, Lý Hà Hoa đều dùng túi giấy cẩn thận gói lại, hành động này được khách hàng nhất trí khen ngợi, số lượng bán tự nhiên cũng tăng lên không ít, số lượng điểm tâm mỗi ngày Tiểu Hồng làm đều tăng gần gấp ba rồi.

Bởi vì điểm tâm nhà nàng bán quá tốt, những nhà bán điểm tâm khác trên trấn cũng bắt đầu học theo, phàm là nhà Lý Hà Hoa đưa ra chủng loại nào mới là họ cũng lục tục đưa ra.

Việc này cũng là do các khách hàng trong lúc mua điểm tâm của nhà bọn họ vô ý nói ra.

Sau này Lý Hà Hoa cũng cảm thấy hứng thú bèn kêu Đại Hà làm chân chạy vặt, đến những nhà khác mua điểm tâm về nếm thử.

Vốn dĩ còn thấy bộ dáng rất giống, nhưng nếm thử lại cảm thấy hương vị không đúng, so với hương vị bánh của nàng khác nhau rất nhiều.


Lý Hà Hoa nghĩ chắc là những nhà khác cho người đến đây mua điểm tâm về nghiên cứu, nhưng mà điểm tâm nàng làm có rất nhiều gia vị nhỏ, mắt thường không thấy cũng không dễ nếm ra được, các nguyên liệu phối hợp bên trong cũng rất khó nhận biết khi chỉ ăn thử, cho nên dẫn đến nhìn bề ngoài thì giống nhưng hương vị kém hơn rất nhiều.

Lý Hà Hoa cũng không lo lắng chuyện những nhà khác bán điểm tâm giống nhà nàng, có thể theo chân nhà bọn họ mà làm ngon hơn so với nàng là do người ta có bản lĩnh.

Hơn nữa loại chuyện này không tránh được, không bằng thích ứng với hoàn cảnh, cùng lắm thì đến lúc đó nàng sẽ tung ra mùi vị mới.

Nàng đoán nhà bọn họ nghĩ ra túi giấy này, không bao lâu nữa những nhà khác cũng sẽ có, năng lực học tập của nhân loại luôn rất mạnh, không phòng được.


Thấy Lý Hà Hoa không thèm để ý, Tào Tứ Muội vốn đang khẩn trương cũng nhẹ nhàng thở ra, không rối rắm việc này nữa.

Mà bây giờ khách nhân buổi trưa ở phòng bao trên lầu cũng ngày càng nhiều, lúc đầu là ba bốn bàn, sau đó dần dần là năm bàn, sáu bàn, bảy bàn, tám bàn, sau đó vượt quá tám bàn.

Lý Hà Hoa không thể không sử dụng phương pháp bàn bạc trước đó, đặt trước một ngày đến dùng cơm. Nếu đến muộn chỉ có thể đợi hôm sau, muộn nữa là ngày kia, hoặc đến sau nữa là bốn năm ngày sau đó.

Việc kinh doanh tốt như vậy mọi người đều rất mệt, Lý Hà Hoa trực tiếp cho mọi người 50 văn tiền công, mọi người lập tức hăng hái lên.

Lý Hà Hoa nấu ăn xem như chinh phục dạ dày của phần lớn thực khách, hôm nay còn có người tới cửa thỉnh nàng đi nấu ăn. Người tới vẫn là khách cũ- Nghiêm lão gia tử, nhưng mà không phải ông mời Lý Hà Hoa mà là thay Hà viên ngoại mời.


Nghiêm lão gia tử nói: "Hà viên ngoại có rất nhiều bằng hữu làm ăn chung, thường xuyên đến thôn trang bàn luận chuyện làm ăn. Lần này trong thành Mạc Hà tới vài vị khách quý muốn chiêu đãi trong thôn trang, nhưng Hà viên ngoại cảm thấy đầu bếp nhà mình nấu không ngon, nên muốn mời ngươi đi một chuyến." Nói xong lời này Nghiêm lão gia tử lại cười tiếp: "Nha đầu à, Hà viên ngoại chỉ là quá thích món ngươi làm, ngươi không thấy hắn ba ngày hai bữa đều đến nơi này sao. Đầu bếp nhà hắn cũng là hắn trả giá cao mời về, lúc trước còn khoe khoang với ta món ăn nhà hắn thập phần mỹ vị, bây giờ hay rồi, lại bắt đầu ghét bỏ người ta. Lần này hắn có khách quý tới nên muốn khoe khoang, muốn mời người đến nấu cho hắn bữa cơm để nở mày nở mặt. Nhưng nha đầu ngươi yên tâm, chỉ chậm trễ ngươi nửa ngày, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, nếu không ta sẽ không tha cho hắn đâu."
Đối với Hà viên ngoại, Lý Hà Hoa một chút cũng không xa lạ, bởi vì quả thật lâu lâu ông sẽ tới tửu lâu của nhà nàng, hơn nữa còn tiêu tiền rất phóng khoáng, tất cả các món của nàng đều gọi một lần.

Nàng biết Hà viên ngoại rất thích món nàng nấu, không nghĩ tới còn muốn mời nàng tới nhà nấu ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện