Việc này làm Lý Hà Hoa nhớ tới lúc nàng vừa mới tới đây, vì không có vốn đã giúp người trong thôn làm bàn tiệc qua ngày, nhưng từ khi lên trấn làm buôn bán thì nàng chưa từng đi làm bàn tiệc cho người ta nữa.

Có điều không phải nàng không muốn đi nấu tiệc, mà hiện tại việc buôn bán của tửu lâu thật quá tốt, khách hàng đã đặt đến tận năm ngày sau, căn bản nàng không có thời gian nấu ăn cho Hà viên ngoại.

Tuy rằng Hà viên ngoại trả thù lao hậu hĩnh, nhưng việc làm lâu dài của nàng là ở tửu lâu, không thể lẫn lộn đầu đuôi bỏ mặc những khách hàng chân chính của tửu lâu mà đi nấu bếp tư cho người khác, như vậy khách hàng tửu lâu sẽ có ý kiến, đây cũng không phải ý định ban đầu của nàng khi mở tửu lâu.

Lý Hà Hoa hỏi: "Lão gia tử, mọi người có việc cần bàn bạc không phải thường đến nơi này của ta vừa ăn vừa bàn sao? Hà viên ngoại kia có thể cũng đến đây không, như vậy không phải giải quyết được sao?"


Nghiêm lão gia tử lắc đầu: "Nếu có thể tới thì đã tới rồi, nhưng lần này bạn buôn bán lương thực, Hà viên ngoại phải mang người đến thôn trang xem lương thực, đến đây không được, phải đến thôn trang ăn."

Lúc này Lý Hà Hoa mới nhớ Hà viên ngoại có ngàn mẫu ruộng tốt, việc buôn bán chủ yếu đều là lương thực, như vậy quả thật không tiện, cho nên Lý Hà Hoa đành phải xin lỗi: "Lão gia tử, cảm tạ hậu ái của ngài, chỉ là việc này ta không có cách nào đáp ứng. Ngài cũng thấy đó, mỗi ngày có bao nhiêu người hẹn trước chỗ ta, đều đã đặt đến vài ngày sau rồi, ta không thể thất tín với khách hàng được, cho nên nhờ ngài giúp ta giải thích với Hà viên ngoại một chút, xin lượng thứ."

Nghiêm Lão gia tử nhớ tới danh sách hẹn trước dài mấy trang, trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi: "Ngươi thật sự không suy nghĩ chút sao? Hà viên ngoại trả thù lao tuyệt đối nhiều hơn so với ngươi làm mười mấy bàn đồ ăn đấy."


Lý Hà Hoa cười lắc đầu: "Lão gia tử, không phải vấn đề tiền nhiều hay ít. Những người hẹn trước là người đến trước, ta không thể vì tiền nhiều liền sắp xếp người ta ra sau được, thật sự mong lượng thứ."

Nghiêm lão gia tử thở dài nhưng trong lòng vẫn tán thưởng, ông nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng, sau này nếu lại mời người thì phải hẹn trước rồi, bằng không thật đúng là không mời được ngươi."

Lý Hà Hoa cười đáp: "Lão gia tử, ông đừng làm vẻ ai oán với ta, như vầy đi, sau này nếu lại cần ta hỗ trợ thì nói trước với ta mấy ngày đi, để ta có thể an bài thời gian hẹn của khách hàng trước, như vậy sẽ có thời gian rảnh."

Lão gia tử cười cười gật đầu: "Được, ta sẽ giúp ngươi nói với Hà viên ngoại, sau này chuyện như vậy đoán chừng sẽ không ít."


Chờ người đi rồi Lý Hà Hoa đột nhiên thở dài một cái.

Trương Thiết Sơn buồn cười xoa nắn cằm nàng: "Than thở cái gì, không phải chính nàng cự tuyệt người ta sao."

Lý Hà Hoa bẹt miệng: "Haizz, chàng không hiểu, Hà viên ngoại thật sự là một người hào phóng, nếu đi thì đoán chừng chắc cũng được mấy chục lượng bạc. Nếu không phải khách hàng đặt trước của chúng ta quá nhiều, ta quả thật là muốn đi, tưởng tượng đến số bạc nhiều như vậy mà vuột mất, thật đau lòng quá mà."

Trương Thiết Sơn chưa từng thấy bộ dạng tham tiền đến vậy của Lý Hà Hoa, lại cảm thấy so với bất cứ lúc nào càng đáng yêu hơn, duỗi tay điểm điểm lên môi nàng: "Được rồi, đừng tiếc nuối. Không đi thì không đi, chỉ mấy chục lượng bạc, bán thêm mấy ngày cũng kiếm được, đừng bẹp miệng, nghe lời nào."
Lý Hà Hoa nghĩ lại cũng phải, sao cứ phải để tâm số tiền này chứ, không nghĩ cái này nữa.

Rất nhanh đã tới lúc phát tiền công tháng đầu tiên, Lý Hà Hoa mang sổ sách về nhà buổi tối thắp nến tính tiền công.

Trương Thiết Sơn ôm Thư Lâm ngồi cạnh cùng nàng. "Hai người Tào đại tỷ cùng Đại Nha là dựa theo phần trăm mà chia."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện