Trương Thiết Sơn nghĩ nghĩ hỏi: "Như vậy có thể không đủ nhân lực không? Ngày mười lăm đều nghỉ chẳng lẽ không mở cửa sao?"
Lý Hà Hoa gật gật đầu: "Ta đúng là định ngày mười lăm không mở cửa, sau này vào ngày đó mỗi tháng sẽ là ngày tập thể trong tửu lâu chúng ta nghỉ ngơi, tất cả mọi người được nghỉ một ngày. Vừa hay hôm đó cũng là ngày Thư Lâm nghỉ tắm gội, ta muốn dẫn con ra ngoài chơi thật vui vẻ, không thể để con nghỉ tắm gội cũng ngồi buồn bã ở nhà được."
Chỉ lo kiếm tiền mà xem nhẹ hài tử là mất nhiều hơn được, hài tử không tốt thì kiếm được nhiều tiền cũng để làm gì. Trương Thiết Sơn không nghĩ tới Lý Hà Hoa có thể vì Thư Lâm mà nghĩ đến như vậy, thậm chí còn tốt hơn so với người phụ thân như hắn. Kiếp này hai phụ tử họ có thể gặp được nàng thật là tam sinh hữu hạnh*.
Hắn sẽ ghi tạc trong lòng, toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với nàng.
Trương Thiết Sơn sờ sờ gương mặt Lý Hà Hoa: "Được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đưa con đi chơi."
Nằm ở trong lòng Lý Hà Hoa, Thư Lâm nghe đến đó cũng không tức giận nữa, quay đầu đôi mắt long lanh nhìn Lý Hà Hoa và Trương Thiết Sơn, rất là hưng phấn.
Quả nhiên hài tử chỉ cần nhắc đến chơi là có thể gơi lên hứng thú của bọn chúng, cho dù Thư Lâm là một đứa trẻ trầm lặng như vậy cũng vẫn thích chơi. Nàng quyết định quả không sai.
Nói xong việc này Lý Hà Hoa từ trong hộp đựng tiền lấy ra năm lượng bạc đưa cho Trương Thiết Sơn: "Này, tiền công của chàng, không có cắt xén phần của chàng đâu."
Trương Thiết Sơn cười, xoa mặt nàng: "Có thê tử nào phát tiền công cho tướng công chứ? Hử?"
Trương Thiết Sơn cười lắc đầu, chỉ cầm từ trong tay Lý Hà Hoa ra một lượng bạc: "Ta lấy một hai lượng là được, cái khác thì thôi."
Một lượng bạc là về nhà đưa Trương Lâm thị xem như tiền hắn nuôi mẫu thân cùng đệ đệ, còn lại phải giao cho thê tử mình, đương nhiên không thể lấy. Lý Hà Hoa: "Làm sao mà chỉ cần một hai? Nói rồi đưa chàng năm lượng."
Trương Thiết Sơn lắc đầu: "Ta chỉ cần một hai là được, còn lại nàng có đưa cho ta thì ta cũng giao lại cho nàng giữ. Cho nên sau này cứ đưa ta chừng này là được."
Lý Hà Hoa chớp chớp mắt, chẳng lẽ đây chính là nộp tiền lương trong truyền thuyết? Tuy rằng lão công nộp tiền lương cho lão bà là rất bình thường, nhưng bọn họ bây giờ cũng không phải phu thê mà, cứ vậy mà nộp tiền lương thì không hay lắm nhỉ?
Trương Thiết Sơn cười xoa đầu nàng: "Ta nói cho nàng nàng giữ đi." Nói xong sợ Lý Hà Hoa không đồng ý liền cười đùa: "Hơn nữa việc của ta so với người khác thì nhẹ nhàng hơn, nhưng mà tiền công lại cao hơn những người khác một khoản lớn, nàng không sợ người khác có ý kiến sao?"
Lý Hà Hoa nắm lấy bàn tay đang tác loạn trên đầu nàng xuống, nói dỗi: "Ta là bà chủ, ta muốn cho nhiều ít tiền công còn không được sao? Hơn nữa chàng chính là chưởng quầy kiêm hộ vệ, nếu thật sự có việc còn phải xuất quyền đầu tiên nữa, đây chính là công việc quan trọng, tiền công có thể ít sao, chẳng qua tạm thời tửu lâu chúng ta rất an toàn, cho nên chàng vẫn chưa được phát huy thôi."
Trương Thiết Sơn bị lý do thoái thác của nàng chọc cười: "Ha ha, chưởng quầy kiêm hộ vệ, rất quan trọng."
Kỳ thật Lý Hà Hoa cũng nghĩ như vậy, địa vị bảo tiêu đương nhiên rất quan trọng, lần trước sạp nàng gặp phiền toái nếu không phải Trương Thiết Sơn ở đó thì không xong rồi.
Bây giờ việc kinh doanh của tửu lâu tốt như vậy càng khiến người khác đỏ mắt, nếu mấy du côn lưu manh tới thì cần Trương Thiết Sơn ra mặt thu phục.
*Tam sinh hữu hạnh: Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc. Câu thành ngữ này thường được sử dụng để nói về mối duyên kì ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều. Thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó.