"Tháng này tổng cộng được chia 1204 văn tiền." Lý Hà Hoa dựa vào sổ sách đọc tên và ghi chú vào phía dưới.

"Tạ tẩu tử cùng nương chàng, còn có Đại Hà Tiểu Viễn và La Nhị ca tháng này là 650 văn tiền, Tiểu Thanh Tiểu Hồng mỗi người được một lượng rưỡi bạc."

Lý Hà Hoa vừa nói vừa ghi chú vào sổ.

Trương Thiết Sơn nghe nửa ngày cũng không nghe thấy tên mình, không khỏi cười, xoa cằm Lý Hà Hoa: "Thê tử à, tiền công của ta đâu?"

Trương Thiết Sơn bây giờ thường lén lút không có ai sẽ gọi nàng là thê tử, vốn Lý Hà Hoa cũng ngượng ngùng khi hắn xưng hô thân mật như vậy, nhưng kết quả nghe nhiều thành quen, da mặt cũng bị hắn làm cho dày luôn rồi, vừa nghe hắn đòi tiền công đã phản kích hắn: "Còn muốn tiền công? Vậy chàng có từng thấy thê tử trả tiền công cho tướng công chưa!"


"A..." Trương Thiết Sơn lập tức vui vẻ ra mặt, một câu của Lý Hà Hoa làm lòng hắn ngứa ngáy, dùng một bàn tay che lại đôi mắt đang chớp chớp của Thư Lâm, đột nhiên cúi đầu lại hôn thật mạnh lên môi Lý Hà Hoa, hôn đủ rồi mới buông nàng ra, đồng thời thả tay che mắt Thư Lâm.

Bây giờ Thư Lâm đã không dễ bị lừa, lúc trước nhóc luôn nghi hoặc vì sao phụ thân luôn che mắt nhóc làm gì, bây giờ nhóc đã hiểu, phụ thân đây là muốn hôn nương, không muốn cho nhóc thấy, cho nên phải che mắt nhóc lại.

Thật là tức chết đi được.

Thư Lâm rất không vui, chu miệng nhỏ hàm ý chỉ trích nhìn phụ thân nhóc, kết quả phụ thân nhóc không có một chút nhận thức sai lầm nào mà còn suиɠ sướиɠ nở nụ cười, việc này làm tiểu hài tử càng thêm tức giận, không muốn ngồi trong lòng phụ thân nữa.


Thư Lâm thở hổn hà hổn hển từ trong ngực phụ thân hắn trèo xuống rồi bò lên đùi Lý Hà Hoa, trực tiếp chôn mình trong lòng Lý Hà Hoa, còn khó có được thốt ra một chữ: "Hư ".

"Ha ha ...." Lý Hà Hoa bị chọc cười, trừng mắt liếc Trương Thiết Sơn một cái rồi vỗ vỗ lưng tiểu hài tử trong lòng, nhẹ nhàng dỗ: "Phụ thân hư, phụ thân là trứng thối. Chúng ta không cần để ý tới hắn."

Thư Lâm ở trong ngực Lý Hà Hoa cọ cọ, nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trương Thiết Sơn bất đắc dĩ cười cười nhìn hai mẫu tử, mặt mày thư thái.

Dỗ xong Thư Lâm, Lý Hà Hoa bắt đầu nói chính sự: "Tháng này chúng ta vẫn luôn bận rộn suốt ba mươi ngày, mọi người không có một ngày nghỉ ngơi, mỗi người đều mệt muốn chết, công việc trong nhà cũng không kịp làm, cứ tiếp tục như vậy thì không được. Ta nghĩ bây giờ việc buôn bán cũng đã tạm ổn rồi, tửu lâu chúng ta cũng nên sửa đổi quy định."


Trương Thiết Sơn gật gật đầu: "Đúng vậy, làm việc liên tục sức người sẽ chịu không nổi, mỗi tháng phải có thời gian nghỉ ngơi mới được. Lần trước tiểu tử nhà La Nhị phát sốt, vì La Nhị bận việc ở tửu lâu nên không có thời gian về mang hài tử lên trên trấn xem đại phu, vẫn là thê tử hắn đưa hài tử đến, trong lòng La Nhị rất áy náy."

Còn có chuyện này nữa sao? Lý Hà Hoa quả thật không biết, La Nhị cũng không có nói. "Sao chàng không nói với ta, ta có thể không cho hắn nghỉ một ngày mang hài tử đi khám bệnh sao?"

Trương Thiết Sơn vỗ vỗ đầu Lý Hà Hoa: "Là bản thân La Nhị không muốn nói, thê tử hắn cũng khuyên hắn không cần xin nghỉ, nói là tự nàng ấy có thể lo liệu, kỳ thật là tiếc tiền công một ngày. Người nhà nông một văn tiền cũng muốn bẻ làm hai mà dùng, một ngày hai mươi ba mươi văn tiền đương nhiên luyến tiếc.". Lý Hà Hoa nhấp nhấp môi, trong lòng cũng hiểu được, nhưng sau này không thể như vậy nữa, liền nói: "Tháng đầu thì thôi, từ giờ về sau mỗi tháng tửu lâu chúng ta sẽ có hai ngày nghỉ tắm gội, trong đó có một ngày cố định là mười lăm hàng tháng, một ngày khác là mọi người tự mình sắp xếp, chỉ cần không phải cùng nhau nghỉ là được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện