Sở Triều Dương đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng mà mãi vẫn chưa thấy ai bắt máy, chờ hơn nửa ngày thì đầu bên kia mới có người nghe. Người nhận điện thoại là một người có thanh âm trẻ tuổi dễ nghe, nhưng lại mang một điệu bộ lười biếng, cứ như là người đó còn chưa tỉnh ngủ.

Cô chịu đựng cảm giác truyền đến từ lỗ tai, liền ngay lập tức nói vào vấn đề chính, sau khi cô nói xong một lúc thì đối phương mới lên tiếng: “Dương Vân Lam?” Hắn đang đắm mình trong bóng tối, hai mắt vô thần nhìn lên trêи trần nhà, hơn nửa ngày mới phản ứng lại “Nga”.

‘Nga’ là có ý gì? Sở Triều Dương điên thật rồi, mỗi khi nói chuyện điện thoại cùng với người khác, cô sợ nhất chính là người ta trả lời ‘nga’,’ân’,’a’,’umm’,.. linh tinh các thứ, chẳng lẽ nói nhiều thêm một câu sẽ chết sao?

Nhưng hiện tại mày lại có chuyện phải nhờ đến người ta, mày không thoải mái thì còn có thể như nào? Nhịn a!

Hiện giờ là cô nhờ hắn giúp, không nhịn thì còn như nào nữa?

“Cổ tiên sinh, ngài xem khi nào ngài có thời gian rảnh để tôi còn đến phòng làm việc của ngài một chuyến nhé?”

“Có nhạc phổ hoặc là phần ghi âm giai điệu của bài hát đó không, gửi qua cho tôi xem.”

Cô vội vàng nói: “Có một video tôi tự đàn tự hát, bây giờ tôi liền gửi qua cho ngài!”

“Ân” Hắn nhanh chóng mà đọc một dãy số hòm thư cho cô, rồi không đợi cô kịp phản ứng đã cúp máy.

Sở Triều Dương nghe di động truyền ra tiếng ‘đô đô’ thì có chút cạn lời: “May mà trí nhớ của mình tốt, nếu không thì bây giờ làm gì nhớ nổi hòm thư của hắn để mà gửi qua?”

Vốn dĩ, ký ức của cô khá rõ nét, sau khi xuyên qua thành Sở Y Huyên, ký ức về kiếp trước của cô lại càng rõ hơn, tất cả các ca khúc mà kiếp trước cô từng hát qua đều được cô ghi nhớ rất kỹ ở trong đầu, không riêng gì các bài hát tiếng Trung, các ca khúc sử dụng tiếng nước ngoài cô cũng đều nhớ rõ ràng.

Tận đến lúc cô lôi các ca khúc đó ra để sửa sang và sắp xếp lại thì cô mới phát hiện, tựa như trong não cô có chứa một tòa nhà ký ức, tất cả mọi ký ức cũ đều được cô ghi nhớ một cách rõ ràng và sáng tỏ. Điều đó thực sự khiến cô thấy kinh ngạc.

Nhưng cũng may mà cô được sở hữu trí nhớ siêu tốt đó nên hắn mới chỉ đọc qua địa chỉ hòm thư một lần là cô đã có thể ghi nhớ.

Cô khởi động máy tính,việc đầu tiên mà cô cần làm chính là tra xét một chút tin tức về Cổ Duệ Chính.

Hắn vốn là một tài tử âm nhạc nổi tiếng, đã thành công chế tác ra album [Thiên sứ] do Tiểu thiên hậu hiện nay là Lư Du Nhiên biểu diễn. Bài hát chủ đề: [Em là thiên sứ của anh] còn do Cổ Duệ Chính tự tay soạn nhạc và chỉnh sửa. Lư Du Nhiên chính là nhờ vào album này mới ngồi được lên vị trí Tiểu thiên hậu.

Nhưng hiện tại, mọi người đều đang đuổi đánh ‘tra nam’ là hắn vì hắn cư nhiên dây dưa mập mờ không rõ với các cô gái khác trong khi Lư Du Nhiên ra ngoài tổ chức buổi biểu diễn, hơn nữa về sau hắn còn bị cư dân mạng mặc định cho rằng hắn đi đạo nhái bài hát của người khác.

Sở Triều Dương tự nhiên lại chú ý đến từ ‘đạo nhái bài hát’ này.

Chuyện là, sau khi hai người chia tay được một thời gian không lâu, Cổ Duệ Chính lại phát hành thêm một vài bài hát, nhưng mấy bài hát này lại có rất nhiều điểm tương đồng so với các bài hát mà Lư Du Nhiên đã phát hành trong album trước đó.

Tuy rằng có rất nhiều người cho rằng ca khúc của Cổ Duệ Chính nghe hay hơn rất nhiều, nhưng Lư Du Nhiên lại ra album trước, Cổ Duệ Chính ra bài hát sau, hơn nữa, phong cách của bài hát này lại hoàn toàn bất đồng so với mấy bài hát trước kia của hắn, do vậy mọi người đều tự nhiên mà cho rằng bài hát đó là đạo nhái từ bài hát của Lư Du Nhiên, khiến hắn lần thứ hai trở thành người bị người người đuổi đánh, sự nghiệp từ đó mà bị hủy hoại hoàn toàn.

Vậy mà Lư Du Nhiên còn vẫn còn đối xử rất tốt với hắn, cô ra mặt thay hắn nói chuyện rất nhiều,: “Rốt cuộc chúng tôi cũng đã từng rất yêu nhau, nên tôi không mong mọi việc trở nên quá mức khó coi, chuyện nào đã là của quá khứ thì bỏ qua đi, nhớ lại làm gì, chúng tôi vốn dĩ chính là đến với nhau trong vui vẻ, chia tay trong yên bình.”

Cô ấy có tướng mạo thanh tú, khí chất trông có vẻ tri thức, tựa như giữa trưa ngồi trêи ban công thưởng thức một ly trà xanh (?), sạch sẽ thanh mát, khiến cho người ta nhìn vào chỉ thấy thoải mái.

Tuy qua việc này sự nghiệp của Cổ Duệ Chính đã bị hủy hoại hoàn toàn,nhưng Lư Du Nhiên lại được fans đau lòng thay. Vốn dĩ album thứ ba của cô không được đắt hàng cho lắm nhưng qua sự việc này, cô cũng phải bán được mấy chục vạn bản, doanh số tăng cao hơn nhiều so với trước đó, tuy không được như album [Thiên sứ] kia nhưng cô cũng đã bắt được rất nhiều giải thưởng âm nhạc lớn, giúp cô ngồi vững vị trí Tiểu thiên hậu trong giới ca hát.

Lư Du Nhiên… Sở Triều Dương có nhớ là, sau khi cô giải ước với Tập đoàn Mỹ Toa, Lư Du Nhiên đã thay cô trở thành người phát ngôn mới của họ.

Đồng thời, sau này cô ấy sẽ là vợ của Đỗ Cảnh Khôn, về sau nữa còn bị nam chủ trong nguyên tác (Tiểu Trừng Quang) giết chết.

Trong nguyên tác, hình tượng Lư Du Nhiên ở bên ngoài luôn là dịu dàng, thiện lương, nhưng thật ra cô ấy vốn không có lương thiện như bề ngoài, thời thơ ấu của nam chủ bi thảm như vậy cũng không thể không kể đến thủ đoạn của cô ta, thậm chí nguyên chủ bị bôi đen cũng là do có cô ta góp phần. Cô ta việc gì phải làm như vậy ư? Chỉ cần nhìn xem người sau này sẽ kết hôn với Đỗ Cảnh Khôn là ai thì sẽ biết.

Lại nói tiếp, trong nguyên tác, Lư Du Nhiên vốn không phải xuất thân từ một gia đình làm công ăn lương bình thường, chẳng qua là gia tộc của cô ấy hơi xuống dốc thôi.

Cô gửi video mà trước kia Trần Đan Ni quay cô cầm đàn ghi-ta hát qua cho Cổ Duệ Chính.

Trong video cô có đeo mặt nạ.

Sở dĩ Sở Triều Dương dùng bưu kiện chuyên chuyển phát tư liệu là vì muốn lưu lại một cái bằng chứng, kiếp trước có không ít bằng hữu của cô than vãn là bị người khác sao chép tác phẩm của mình.

Có thể nói tính cô là tiểu nhân cũng được nhưng tiểu nhân cũng là vì đề phòng mọi thứ mà thôi.

Cổ Duệ Chính một thân sơ mi màu trắng, phía dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭót kiểu tam giác cũng màu trắng nốt, đôi chân dài trơn bóng tùy ý mà để ở trêи mép giường, bàn tay tái nhợt thon dài cầm một điếu thuốc ở giữa không trung, hắn dùng bật lửa châm điếu thuốc rồi hút một ngụm.

Trong phòng không bật đèn nên tối đen như mực, rèm che cửa được gắt gao kéo lại, chỉ có vài sợi ánh sáng linh tinh xuyên qua bức màn chiếu vào, làm cho căn phòng tối tăm điểm xuyến một vài cụm ánh sáng, có thể thấy trêи cái gạt tàn thuốc lá ở gần mép giường chứa đầy tàn thuốc màu xám.

Tóc hắn rủ xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, râu của hắn còn chưa được cạo gọn lại, nhưng lại không có vẻ lôi thôi, mà còn giúp nổi bật trêи làn da tái nhợt của hắn, có một loại cảm giác soái khí suy sút.

Hút xong một điếu thuốc, hắn mới tùy tay mà mở máy tính, ngón tay đẹp thon dài cầm con chuột mở hòm thư ra.

Bên trong hòm thư quả nhiên có một bưu kiện mới, hắn nhẹ ấn con chuột, mở video.

Bối cảnh trong video là ở trêи ban công, đằng sau là một hàng cửa kính kéo dài sát đất, ánh mặt trời chiếu vào thân hình một cô gái đang ôm đàn ghi-ta, tựa như muốn vì cô mà phủ lên một tầng sáng nhu hòa.

Đối diện cô còn có một cậu bé đưa lưng về phía camera, cậu an tĩnh mà ngồi đó, tựa như đang rất chuyên chú nghe cô hát.

Có thể là do khi cô tươi cười thật sự rất sáng ngời ấm áp, sáng đến mức làm hắn thấy chói mắt.

Cổ Duệ Chính không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa từng thấy nụ cười nào rạng rỡ như thế, tựa như từ sau một đêm hắn bị hóa tra nam kia thì cả thế giới của hắn chỉ còn lại bóng tối hắc ám.

Nhưng điều này vẫn chưa thể làm hắn động tâm, thẳng cho đến khi cô mở miệng ra hát.

Cổ Duệ Chính tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt của hắn dường như đã sớm thích nghi với bóng tối, hắn nhịn không được lại châm một điếu thuốc, rồi ở trong bóng tối mà nở nụ cười, thật lâu sau mới dừng lại, hắn cầm lấy con chuột rồi bật video nghe lại một lần, một tay khác thì lại cầm điện thoại gọi cho dãy số xa lạ kia, rất nhanh đã có người nghe máy, hắn không đợi đối phương mở miệng đã nói: ” Ngày mai tới phòng làm việc của tôi một chuyến, cô biết địa chỉ rồi đúng không? “

“Umm, biết.” Sở Triều Dương vừa dứt lời, đầu bên kia liền cúp máy.

Cứ vậy mà cúp máy á?

Cô cũng không có để ở trong lòng mà lại tiếp tục luyện hát.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, cô đã trang bị khẩu trang cùng với kính râm để đi đến phòng làm việc của Cổ Duệ Chính.

Phòng làm việc của Cổ Duệ Chính không nằm ở trung tâm thành phố mà là ở một nơi rất u tối và hẻo lánh. Phòng làm việc cũng chính là một nhà xưởng bị vứt bỏ từ thập niên 90. Nhà xưởng này rất lớn, gạch đỏ, mái trệt, bức tường đối diện với đường cái có khắc một dòng chữ là ‘Âm nhạc phương Đông.’

Sở Triều Dương tìm thật lâu mới thấy một con đường nhỏ để đi vào, đi được một đoạn cô liền nhìn thấy một mặt tường có vẽ các hình vẽ âm nhạc, nhìn rất đơn giản, bên cạnh bức tường chính là lối vào. Xung quanh lối vào có trồng một vài chậu cây tùng, cây trúc cùng với các loại cây khác, bên trêи lại treo một tấm gỗ khắc chữ ‘ Phòng làm việc âm nhạc phương Đông. ‘

Cửa phòng làm bằng kính, không khóa, nên cô liền nhẹ nhàng đẩy vào.

Ở bên trong cực kỳ tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ vài chiếc đèn treo tường nhỏ, vốn dĩ cô đang quen nhìn ánh sáng sáng ngời từ bên ngoài, bây giờ lại nhìn vào trong căn phòng tối um này, làm cô có chút không kịp thích ứng, nhìn thật lâu sau cô mới có thể thấy rõ khung cảnh trong phòng.

Bên trong căn bản là không được trang hoàng qua, các căn phòng chỉ được ngăn cách với nhau bởi một tấm dựng, phòng tiếp khách lại chỉ có một chiếc bàn tròn và hai cái sô pha cũ nát, trêи mặt kính của bàn tròn còn để một chậu hoa lan không biết đã bao nhiêu lâu chưa được tưới nước, nhìn héo úa hẳn đi, trông không có một tí sức sống nào cả.

“Cổ tiên sinh, Cổ tiên sinh có ở đây không ạ?” Cô cao giọng kêu vào bên trong.

Bên trong cũng tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ cái gì cả.

Nếu không phải là được Dương tỷ giới thiệu, cô cũng không dám một mình tới đây, nơi này quá hẻo lánh, không thấy nổi một bóng người, đối phương lại còn là nam, nếu có xảy ra chuyện gì, chắc cô có kêu gào khóc lóc thì cũng chẳng có ai tới cứu.

Trong đầu cô đã tự động bổ não một chuỗi các sự việc nguy hiểm có thể xảy ra, thậm chí cô còn nghĩ, nếu đối phương là một nam nhân lưu manh đáng khinh, cô sẽ chọc mù hai mắt hắn, không, vẫn là đá chỗ đó của hắn trước đã ╰(⸝⸝⸝´꒳’⸝⸝⸝)╯

Vì thế khi Cổ Duệ Chính bước ra, cô theo phản xạ có điều kiện mà nhìn ~~ nơi đó của hắn.

_____
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện