Căn phòng bên trong đột nhiên sáng lên, theo một tiếng lạch cạch giòn tan, bóng đèn bên ngoài này cũng được bật lên, phút chốc liền sáng như ban ngày.
Cổ Duệ Chính cầm một chiếc khăn lông màu xám đi ra, hắn mang điệu bộ lười biếng cầm khăn lông lên xoa xoa tóc.
Nhận thấy được ánh mắt của Sở Triều Dương, hắn vẫn tiếp tục xoa tóc như cũ rồi đi đến chỗ ghế dựa, cầm chiếc quần dài vắt trêи ghế lên, mặc vào một cách ung dung.
Sở Triều Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới có bắt đầu đánh giá người thanh niên lười biếng này.
Hắn rất cao, dáng người cũng cực kì thon gầy, bên trong chiếc áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc phi thường trống rỗng, giống y như là một chiếc áo được treo trêи một cây gậy trúc.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc hỗn độn che khuất gần phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt yên lặng, u buồn, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng bạc tình và cái cằm tinh xảo kia.
Không biết có phải là do mái tóc của hắn quá dài hay không mà khuôn mặt của hắn nhìn đặc biệt nhỏ, đôi bàn tay thì lại rất to.
Cũng không biết có phải là do hắn vừa tắm xong hay không, trêи tóc hắn còn có một vài giọt nước nhỏ xuống, những giọt nước đó lăn vào bên trong áo sơ mi, lại theo xương quai xanh mà đi xuống. Khiến cho cô thấy có một loại cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.
Trong tay hắn vẫn còn cầm chiếc khăn lông xám tùy ý xoa xoa tóc, chiếc áo sơ mi màu trắng nửa trong suốt làm lộ ra vòng eo hơi cong cực phẩm kia.
Hắn cầm một điếu thuốc từ trêи bàn lên, tay kia lại đem mái tóc lòa xòa hỗn độn kia vén ra sau đầu, khiến cả khuôn mặt của hắn đều lộ ra.
Quả nhiên là hắn có một khuôn mặt nhỏ, bàn tay to, âm nhu, tinh xảo lại có vẻ tái nhợt.
Hắn ngồi lên trêи ghế, châm điếu thuốc, mày nhăn lại rồi nói với một biểu tình không mấy vui vẻ: “Cô là ai?”
Sở Triều Dương vội vàng tháo kính râm và khẩu trang ra rồi lễ phép vươn tay về phía trước, cười: “Chào Cổ tiên sinh, tôi là Sở Triều Dương, Dương tỷ, Dương Vân Lam giới thiệu tôi qua đây, hôm qua tôi còn gửi cho ngài một đoạn video, không biết ngài có còn nhớ rõ không?”
Cổ Duệ Chính nhàn nhạt mà liếc qua cô, làm lơ bàn tay cô đang vươn ra, hắn đứng dậy, bước chân đi ra ngoài.
Sở Triều Dương cũng không xấu hổ, cô chỉ yên lặng thu hồi tay lại, kiếp trước khi cô mới bước chân vào giới giải trí cũng đã bị bỏ qua như vậy không biết bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen.
Cổ Duệ Chính cầm đĩa nhạc phát lên một ca khúc, vậy mà lại là nhạc đệm của bài hát [ Nhân gian ] hôm qua cô gửi cho hắn, hắn cư nhiên dùng thời gian một buổi tối, dùng máy tính và một vài loại nhạc cụ khác phối hợp để tạo viết nên một bản nhạc hoàn chỉnh, sau đó hắn bắt đầu chọn giai điệu, tiết tấu cho bài hát. Đoạn đầu êm dịu, đoạn sau cao trào. Về cơ bản, bài hát này đã được hắn chế tác xong.
Sau khi phát xong đoạn đầu, hắn nấu mì gói rồi vùi đầu vào ăn.
Kiếp trước Sở Triều Dương đã nghe qua thành phẩm hay hơn của bài hát này, cho nên đối với phần chế tác sơ sài vậy cô có chút kiến nghị, cô ở bên cạnh nói ra một số vấn đề muốn giải quyết, Cổ Duệ Chính lại ngồi bên cạnh vùi đầu vào ăn, không biết hắn có nghe lọt vào tai được một cái gì hay không.
Nói thật ra, ấn tượng đầu tiên của Sở Triều Dương với người này là cực kém.
Kiếp trước, trong giới giải trí, cô thấy có rất nhiều người sử dụng thuốc phiện, có người là do áp lực cuộc sống và căng thẳng quá mức nên chủ động tìm tới, còn có người thì thấy người ta dùng nên cũng muốn sử dụng theo, loại người này phần lớn đều nhìn giống như Cổ Duệ Chính lúc này, cơ thể gầy guộc, làn da tái nhợt, tâm trạng luôn mệt mỏi, buồn bã, ỉu xìu.
Đối với những loại người này, cô đều tránh xa, không muốn tiếp xúc.
Những người xuất thân từ cô nhi viện hầu như đều có tâm lí đề phòng rất lớn, cô cũng như vậy, không bao giờ ăn đồ ăn vặt ở bên ngoài, không uống đồ uống mà người khác đưa cho, mọi thứ đều tự mình mang theo bên người.
Với những người như Cổ Duệ Chính, dù hắn có sử dụng thuốc phiện hay không thì cô cũng theo bản năng muốn tránh xa.
Đoạn thời gian tiếp theo là quá trình hai người điều chỉnh lại phần chế tác âm nhạc.
Tuy hắn không tỏ vẻ gì với những kiến nghị của Sở Triều Dương, nhưng hắn vẫn để ở trong lòng, lúc sau hắn đã dùng máy tính để điều chỉnh lại mọi thứ theo ý của cô, hai người mất khoảng gần một ngày mới tạo ra được một bản biên khúc khiến cả hai đều vừa lòng.
Nhưng mà mọi việc vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi, Cổ Duệ Chính đối với việc soi mói âm nhạc có yêu cầu cực kỳ cao, thái độ của hắn khi làm việc cũng thập phần nghiêm túc.
Trước mắt, hai người chỉ dùng máy tính để chế tạo ra nhạc đệm đơn giản, nên chỉ có thể coi là bản biên khúc qua Internet, mà bản biên khúc qua Internet nghe có vẻ chói tai hơn nhiều so với bản phát hành, lực đánh của các loại nhạc cụ cơ hồ đều giống nhau, phi thường cứng nhắc.
Người thường đương nhiên không thể nghe ra điểm khác nhau giữa hai bản biên khúc này nhưng mà Sở Triều Dương và Cổ Duệ Chính đều là dân chuyên nghiệp, nên nghe vào tai quả thật có chút khó chịu, cứ như một người thường xuyên ăn ở các nhà hàng sang trọng, đắt đỏ đột nhiên lại đi ăn các món ăn vỉa hè nên khó có thể nuốt trôi.
Nhưng nhạc đệm của bản phát hành yêu cầu thu âm thanh tự nhiên từ ngoài đời thực, có nghĩa là phải mời các nhạc sĩ đến tận hiện trường thu âm, vừa tiêu tốn nhiều tiền bạc, công sức, lại còn tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, cô không chỉ muốn cải biên một bài hát mà là rất nhiều bài, giả sử mỗi bài cải biên xong phải mất khoảng hai vạn thì năm bài đã là mười vạn* rồi, bây giờ Sở Triều Dương căn bản không có đủ tiền để mà thu được bản phát hành kia.
*10 vạn = 330 triệu VNĐ
Giá cả của nhạc đệm bài biên khúc hầu như đều là dựa vào năng lực cá nhân của người chế tác mà định giá, kiếp trước, phần nhạc đệm cho bản biên khúc qua Internet mà cô thấy cũng chỉ khoảng mấy trăm đến hơn một ngàn đồng là cùng, nhưng nhạc đệm bản biên khúc của Cổ Duệ Chính chế tác, tuy cũng chỉ là bản biên khúc qua Internet nhưng đây tuyệt đối là bản chế tác đỉnh nhất mà cô từng gặp,nếu không phải là người chuyên nghiệp căn bản không thể nhận ra được sự khác nhau trong đó.
Mấy buổi sáng kế tiếp Sở Triều Dương đều qua đây cùng với hắn để thảo luận chế tác nhạc đệm cho bản biên khúc.
Vốn dĩ là cô muốn nhanh chóng chế tác xong bản biên khúc rồi trả tiền để về mau mau một chút, nhưng mấy ngày ở chung này, bọn họ cơ hồ là không có lúc nào không ở cùng nhau, cơm trưa cơm tối cũng là gọi cơm hộp về cùng nhau ăn, người này hình như chỉ nghiện thuốc lá một chút chứ không có dùng thuốc phiện, nên cô mới có thể yên tâm ở chung cùng hắn.
Cổ Duệ Chính hoàn toàn không biết diễn biến tâm lí của Sở Triều Dương, nếu không chỉ sợ hắn tức đến chết mất.
Từ sau khi dính tin đồn ngoại tình và đạo nhái tác phẩm kia, hắn rất ít khi bước chân ra khỏi cửa.
Lư Du Nhiên có rất nhiều fan cuồng, bọn họ đều chắc như đinh đóng cột rằng hắn là tra nam, rằng hắn là con người bại hoại đi đạo nhái tác phẩm của bạn gái cũ, rồi cái gì mà bọn họ muốn thay trời hành đạo, trừng phạt tra nam. Bọn họ liên tục phá hủy cuộc sống thường nhật của hắn.
Xe của hắn, nhà của hắn đều bị đám fan cuồng của Lư Du Nhiên tấn công, thậm chí còn có người ở trêи mạng kêu gào muốn giết hắn.
Đoạn thời gian đó, hắn thực sự đã lâm vào vực sâu đen tối, cân nặng sụt giảm liên tục, ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, hắn thực sự không biết khi nào đám fan cuồng của Lư Du Nhiên sẽ tấn công nữa, họ rồi sẽ lại đánh cho hắn một trận đòn đau.
Nhưng chung quy lại, hắn vẫn là không cam lòng.
Ngoại trừ bài [ Nhân gian ] Sở Triều Dương đưa hôm đầu, về sau cô còn đưa thêm ba bài nữa là [ Người con gái dễ bị tổn thương], [ Quân cờ ] và [ Yên lặng là vàng ]
Vừa nghe [ Yên lặng là vàng ] hắn vừa gửi một loạt tin nhắn cho Sở Triều Dương báo rằng việc chế tác đã hoàn thành.
Trong bóng đêm, hắn trầm mặc thật lâu.
Chờ đến khi chế tác xong ba bài nhạc đệm kia, Sở Triều Dương thanh toán bản nhạc đệm mới ra lò nhất là [ Yên lặng là vàng ] thì Cổ Duệ Chính lại không có nhận tiền.
Bốn bài hát, cô chỉ trả có một vạn hai.
* Một vạn hai = 39 triệu 600
Cô thấy cô đã trả thiếu khá nhiều, nói thật chứ, đối với cấp bậc chế tác âm nhạc của Cổ Duệ Chính thì mức tiền này thực sự là quá mức bèo bọt.
Cô đành ngượng ngùng mà nói: ” Để tôi trả trước một nửa nhé, chờ khi nào kinh tế dư dả chút thì tôi sẽ trả phần còn lại cho anh sau được không?”
Cổ Duệ Chính dùng ánh mắt sâu đen chăm chú mà nhìn cô, thậm chí hắn còn cho cô một loại cảm giác rằng hắn đã thích cô rồi ấy thì hắn mới mở miệng trả lời: “Tôi giúp cô chế tác thôi, không cần tiền.”
Hai đôi tay hắn để trêи bàn máy tính, khuôn mặt không có biểu tình gì.
Hắn trời sinh đã có một đôi mắt đa tình, vậy nên khi hắn dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn bạn, bạn sẽ dễ dàng sinh ra một loại ảo giác rằng hắn thực sự thực sự rất thích bạn.
Sở Triều Dương không tự giác mà tránh đi đôi mắt của hắn, mặt cô lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy khuôn mặt mang biểu tình khó hiểu của cô, Cổ Duệ Chính mới nói ra yêu cầu của hắn: “Tôi muốn đĩa nhạc của cô là do tôi chế tác.”
Hắn đã nghe qua thanh âm của Sở Triều Dương, không chỉ ở trong video hôm trước cô gửi kia mà còn có trong quá trình chế tác biên khúc mấy ngày nay, cô cũng thường thường ngâm nga đôi câu.
Nếu như dùng một câu để hình dung âm sắc của Sở Triều Dương thì chính là: Miếng cơm từ trêи trời rơi xuống.
Đã từng có một vị đánh giá âm nhạc trứ danh nói thế này: ” Ai khống chế tốt hơi thở thì người đó đã hoàn toàn khống chế giọng ca.”
Phải có hơi thở thì mới có thể khống chế tốt phần hát biểu diễn trực tiếp, cũng như các giai đoạn chuyển giọng khác nhau của bài.
Nếu như đem thanh âm chia làm hai loại thì một loại chính là âm sắc no đủ rõ ràng còn một loại chính là giọng gió mờ ảo, biết kết hợp hai loại giọng này lại thì bạn đã coi như là biết khống chế hơi thở. Tức là biểu hiện âm sắc của Sở Triều Dương bây giờ chính là thiên biến vạn hóa*, khả năng khống chế hơi thở cực tốt, hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ, hoặc cương hoặc nhu, hoặc dày hoặc mỏng,.. Cô đều có thể hát được bất cứ loại nào cô mong muốn.
* Thiên biến vạn hóa: Luôn luôn biến hóa, không biết đâu mà lường.
Sở Triều Dương thuộc loại ca sĩ có hơi thở dài, tức là một loại thiên phú bẩm sinh.
Giọng thật, giọng gió của cô được thả một cách tự nhiên, thay đổi mượt mà, trọn vẹn như một.
Điều đáng quý hơn nữa chính là, bằng thanh âm của cô có thể trực tiếp tác động vào linh hồn người nghe, thâm nhập đến tận sâu trong từng dây thần kinh nội tâm một.
Đây quả là một loại đãi ngộ thiên phú trời ban mà muốn cũng không thể cầu.
Hơn nữa mấy bài hát mà cô chuẩn bị đều là những bài hát rất thích hợp với cô, Cổ Duệ Chính dám tin, nếu người chế tác đĩa nhạc cho cô là hắn, cô nhất định sẽ nổi ngay lập tức.
“Tôi sẽ giúp cô liên hệ công ty đĩa nhạc, chỉ cần cô giao đĩa nhạc cho tôi chế tác là được.” Cặp mắt u buồn của Cổ Duệ Chính tựa như bây giờ mới lộ ra một mũi nhọn, tỏa ra một ánh sáng sáng ngời.
Hắn mặc kệ bài hát này của cô từ đâu chui ra, cũng mặc kệ có phải là cô viết hay không, cũng không thèm để ý tại sao cô luôn mang mặt nạ, do mặt bị chấn thương hay là có nguyên nhân gì khác.
Hắn chỉ nghĩ chế tác đĩa nhạc mà thôi.
Sở Triều Dương lẳng lặng nhìn hắn một lát, nghĩ nghĩ, cô tháo xuống mặt nạ đang đeo trêи mặt mình.
Cổ Duệ Chính cầm một chiếc khăn lông màu xám đi ra, hắn mang điệu bộ lười biếng cầm khăn lông lên xoa xoa tóc.
Nhận thấy được ánh mắt của Sở Triều Dương, hắn vẫn tiếp tục xoa tóc như cũ rồi đi đến chỗ ghế dựa, cầm chiếc quần dài vắt trêи ghế lên, mặc vào một cách ung dung.
Sở Triều Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới có bắt đầu đánh giá người thanh niên lười biếng này.
Hắn rất cao, dáng người cũng cực kì thon gầy, bên trong chiếc áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc phi thường trống rỗng, giống y như là một chiếc áo được treo trêи một cây gậy trúc.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc hỗn độn che khuất gần phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt yên lặng, u buồn, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng bạc tình và cái cằm tinh xảo kia.
Không biết có phải là do mái tóc của hắn quá dài hay không mà khuôn mặt của hắn nhìn đặc biệt nhỏ, đôi bàn tay thì lại rất to.
Cũng không biết có phải là do hắn vừa tắm xong hay không, trêи tóc hắn còn có một vài giọt nước nhỏ xuống, những giọt nước đó lăn vào bên trong áo sơ mi, lại theo xương quai xanh mà đi xuống. Khiến cho cô thấy có một loại cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.
Trong tay hắn vẫn còn cầm chiếc khăn lông xám tùy ý xoa xoa tóc, chiếc áo sơ mi màu trắng nửa trong suốt làm lộ ra vòng eo hơi cong cực phẩm kia.
Hắn cầm một điếu thuốc từ trêи bàn lên, tay kia lại đem mái tóc lòa xòa hỗn độn kia vén ra sau đầu, khiến cả khuôn mặt của hắn đều lộ ra.
Quả nhiên là hắn có một khuôn mặt nhỏ, bàn tay to, âm nhu, tinh xảo lại có vẻ tái nhợt.
Hắn ngồi lên trêи ghế, châm điếu thuốc, mày nhăn lại rồi nói với một biểu tình không mấy vui vẻ: “Cô là ai?”
Sở Triều Dương vội vàng tháo kính râm và khẩu trang ra rồi lễ phép vươn tay về phía trước, cười: “Chào Cổ tiên sinh, tôi là Sở Triều Dương, Dương tỷ, Dương Vân Lam giới thiệu tôi qua đây, hôm qua tôi còn gửi cho ngài một đoạn video, không biết ngài có còn nhớ rõ không?”
Cổ Duệ Chính nhàn nhạt mà liếc qua cô, làm lơ bàn tay cô đang vươn ra, hắn đứng dậy, bước chân đi ra ngoài.
Sở Triều Dương cũng không xấu hổ, cô chỉ yên lặng thu hồi tay lại, kiếp trước khi cô mới bước chân vào giới giải trí cũng đã bị bỏ qua như vậy không biết bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen.
Cổ Duệ Chính cầm đĩa nhạc phát lên một ca khúc, vậy mà lại là nhạc đệm của bài hát [ Nhân gian ] hôm qua cô gửi cho hắn, hắn cư nhiên dùng thời gian một buổi tối, dùng máy tính và một vài loại nhạc cụ khác phối hợp để tạo viết nên một bản nhạc hoàn chỉnh, sau đó hắn bắt đầu chọn giai điệu, tiết tấu cho bài hát. Đoạn đầu êm dịu, đoạn sau cao trào. Về cơ bản, bài hát này đã được hắn chế tác xong.
Sau khi phát xong đoạn đầu, hắn nấu mì gói rồi vùi đầu vào ăn.
Kiếp trước Sở Triều Dương đã nghe qua thành phẩm hay hơn của bài hát này, cho nên đối với phần chế tác sơ sài vậy cô có chút kiến nghị, cô ở bên cạnh nói ra một số vấn đề muốn giải quyết, Cổ Duệ Chính lại ngồi bên cạnh vùi đầu vào ăn, không biết hắn có nghe lọt vào tai được một cái gì hay không.
Nói thật ra, ấn tượng đầu tiên của Sở Triều Dương với người này là cực kém.
Kiếp trước, trong giới giải trí, cô thấy có rất nhiều người sử dụng thuốc phiện, có người là do áp lực cuộc sống và căng thẳng quá mức nên chủ động tìm tới, còn có người thì thấy người ta dùng nên cũng muốn sử dụng theo, loại người này phần lớn đều nhìn giống như Cổ Duệ Chính lúc này, cơ thể gầy guộc, làn da tái nhợt, tâm trạng luôn mệt mỏi, buồn bã, ỉu xìu.
Đối với những loại người này, cô đều tránh xa, không muốn tiếp xúc.
Những người xuất thân từ cô nhi viện hầu như đều có tâm lí đề phòng rất lớn, cô cũng như vậy, không bao giờ ăn đồ ăn vặt ở bên ngoài, không uống đồ uống mà người khác đưa cho, mọi thứ đều tự mình mang theo bên người.
Với những người như Cổ Duệ Chính, dù hắn có sử dụng thuốc phiện hay không thì cô cũng theo bản năng muốn tránh xa.
Đoạn thời gian tiếp theo là quá trình hai người điều chỉnh lại phần chế tác âm nhạc.
Tuy hắn không tỏ vẻ gì với những kiến nghị của Sở Triều Dương, nhưng hắn vẫn để ở trong lòng, lúc sau hắn đã dùng máy tính để điều chỉnh lại mọi thứ theo ý của cô, hai người mất khoảng gần một ngày mới tạo ra được một bản biên khúc khiến cả hai đều vừa lòng.
Nhưng mà mọi việc vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi, Cổ Duệ Chính đối với việc soi mói âm nhạc có yêu cầu cực kỳ cao, thái độ của hắn khi làm việc cũng thập phần nghiêm túc.
Trước mắt, hai người chỉ dùng máy tính để chế tạo ra nhạc đệm đơn giản, nên chỉ có thể coi là bản biên khúc qua Internet, mà bản biên khúc qua Internet nghe có vẻ chói tai hơn nhiều so với bản phát hành, lực đánh của các loại nhạc cụ cơ hồ đều giống nhau, phi thường cứng nhắc.
Người thường đương nhiên không thể nghe ra điểm khác nhau giữa hai bản biên khúc này nhưng mà Sở Triều Dương và Cổ Duệ Chính đều là dân chuyên nghiệp, nên nghe vào tai quả thật có chút khó chịu, cứ như một người thường xuyên ăn ở các nhà hàng sang trọng, đắt đỏ đột nhiên lại đi ăn các món ăn vỉa hè nên khó có thể nuốt trôi.
Nhưng nhạc đệm của bản phát hành yêu cầu thu âm thanh tự nhiên từ ngoài đời thực, có nghĩa là phải mời các nhạc sĩ đến tận hiện trường thu âm, vừa tiêu tốn nhiều tiền bạc, công sức, lại còn tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, cô không chỉ muốn cải biên một bài hát mà là rất nhiều bài, giả sử mỗi bài cải biên xong phải mất khoảng hai vạn thì năm bài đã là mười vạn* rồi, bây giờ Sở Triều Dương căn bản không có đủ tiền để mà thu được bản phát hành kia.
*10 vạn = 330 triệu VNĐ
Giá cả của nhạc đệm bài biên khúc hầu như đều là dựa vào năng lực cá nhân của người chế tác mà định giá, kiếp trước, phần nhạc đệm cho bản biên khúc qua Internet mà cô thấy cũng chỉ khoảng mấy trăm đến hơn một ngàn đồng là cùng, nhưng nhạc đệm bản biên khúc của Cổ Duệ Chính chế tác, tuy cũng chỉ là bản biên khúc qua Internet nhưng đây tuyệt đối là bản chế tác đỉnh nhất mà cô từng gặp,nếu không phải là người chuyên nghiệp căn bản không thể nhận ra được sự khác nhau trong đó.
Mấy buổi sáng kế tiếp Sở Triều Dương đều qua đây cùng với hắn để thảo luận chế tác nhạc đệm cho bản biên khúc.
Vốn dĩ là cô muốn nhanh chóng chế tác xong bản biên khúc rồi trả tiền để về mau mau một chút, nhưng mấy ngày ở chung này, bọn họ cơ hồ là không có lúc nào không ở cùng nhau, cơm trưa cơm tối cũng là gọi cơm hộp về cùng nhau ăn, người này hình như chỉ nghiện thuốc lá một chút chứ không có dùng thuốc phiện, nên cô mới có thể yên tâm ở chung cùng hắn.
Cổ Duệ Chính hoàn toàn không biết diễn biến tâm lí của Sở Triều Dương, nếu không chỉ sợ hắn tức đến chết mất.
Từ sau khi dính tin đồn ngoại tình và đạo nhái tác phẩm kia, hắn rất ít khi bước chân ra khỏi cửa.
Lư Du Nhiên có rất nhiều fan cuồng, bọn họ đều chắc như đinh đóng cột rằng hắn là tra nam, rằng hắn là con người bại hoại đi đạo nhái tác phẩm của bạn gái cũ, rồi cái gì mà bọn họ muốn thay trời hành đạo, trừng phạt tra nam. Bọn họ liên tục phá hủy cuộc sống thường nhật của hắn.
Xe của hắn, nhà của hắn đều bị đám fan cuồng của Lư Du Nhiên tấn công, thậm chí còn có người ở trêи mạng kêu gào muốn giết hắn.
Đoạn thời gian đó, hắn thực sự đã lâm vào vực sâu đen tối, cân nặng sụt giảm liên tục, ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, hắn thực sự không biết khi nào đám fan cuồng của Lư Du Nhiên sẽ tấn công nữa, họ rồi sẽ lại đánh cho hắn một trận đòn đau.
Nhưng chung quy lại, hắn vẫn là không cam lòng.
Ngoại trừ bài [ Nhân gian ] Sở Triều Dương đưa hôm đầu, về sau cô còn đưa thêm ba bài nữa là [ Người con gái dễ bị tổn thương], [ Quân cờ ] và [ Yên lặng là vàng ]
Vừa nghe [ Yên lặng là vàng ] hắn vừa gửi một loạt tin nhắn cho Sở Triều Dương báo rằng việc chế tác đã hoàn thành.
Trong bóng đêm, hắn trầm mặc thật lâu.
Chờ đến khi chế tác xong ba bài nhạc đệm kia, Sở Triều Dương thanh toán bản nhạc đệm mới ra lò nhất là [ Yên lặng là vàng ] thì Cổ Duệ Chính lại không có nhận tiền.
Bốn bài hát, cô chỉ trả có một vạn hai.
* Một vạn hai = 39 triệu 600
Cô thấy cô đã trả thiếu khá nhiều, nói thật chứ, đối với cấp bậc chế tác âm nhạc của Cổ Duệ Chính thì mức tiền này thực sự là quá mức bèo bọt.
Cô đành ngượng ngùng mà nói: ” Để tôi trả trước một nửa nhé, chờ khi nào kinh tế dư dả chút thì tôi sẽ trả phần còn lại cho anh sau được không?”
Cổ Duệ Chính dùng ánh mắt sâu đen chăm chú mà nhìn cô, thậm chí hắn còn cho cô một loại cảm giác rằng hắn đã thích cô rồi ấy thì hắn mới mở miệng trả lời: “Tôi giúp cô chế tác thôi, không cần tiền.”
Hai đôi tay hắn để trêи bàn máy tính, khuôn mặt không có biểu tình gì.
Hắn trời sinh đã có một đôi mắt đa tình, vậy nên khi hắn dùng cặp mắt thâm thúy kia nhìn bạn, bạn sẽ dễ dàng sinh ra một loại ảo giác rằng hắn thực sự thực sự rất thích bạn.
Sở Triều Dương không tự giác mà tránh đi đôi mắt của hắn, mặt cô lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy khuôn mặt mang biểu tình khó hiểu của cô, Cổ Duệ Chính mới nói ra yêu cầu của hắn: “Tôi muốn đĩa nhạc của cô là do tôi chế tác.”
Hắn đã nghe qua thanh âm của Sở Triều Dương, không chỉ ở trong video hôm trước cô gửi kia mà còn có trong quá trình chế tác biên khúc mấy ngày nay, cô cũng thường thường ngâm nga đôi câu.
Nếu như dùng một câu để hình dung âm sắc của Sở Triều Dương thì chính là: Miếng cơm từ trêи trời rơi xuống.
Đã từng có một vị đánh giá âm nhạc trứ danh nói thế này: ” Ai khống chế tốt hơi thở thì người đó đã hoàn toàn khống chế giọng ca.”
Phải có hơi thở thì mới có thể khống chế tốt phần hát biểu diễn trực tiếp, cũng như các giai đoạn chuyển giọng khác nhau của bài.
Nếu như đem thanh âm chia làm hai loại thì một loại chính là âm sắc no đủ rõ ràng còn một loại chính là giọng gió mờ ảo, biết kết hợp hai loại giọng này lại thì bạn đã coi như là biết khống chế hơi thở. Tức là biểu hiện âm sắc của Sở Triều Dương bây giờ chính là thiên biến vạn hóa*, khả năng khống chế hơi thở cực tốt, hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ, hoặc cương hoặc nhu, hoặc dày hoặc mỏng,.. Cô đều có thể hát được bất cứ loại nào cô mong muốn.
* Thiên biến vạn hóa: Luôn luôn biến hóa, không biết đâu mà lường.
Sở Triều Dương thuộc loại ca sĩ có hơi thở dài, tức là một loại thiên phú bẩm sinh.
Giọng thật, giọng gió của cô được thả một cách tự nhiên, thay đổi mượt mà, trọn vẹn như một.
Điều đáng quý hơn nữa chính là, bằng thanh âm của cô có thể trực tiếp tác động vào linh hồn người nghe, thâm nhập đến tận sâu trong từng dây thần kinh nội tâm một.
Đây quả là một loại đãi ngộ thiên phú trời ban mà muốn cũng không thể cầu.
Hơn nữa mấy bài hát mà cô chuẩn bị đều là những bài hát rất thích hợp với cô, Cổ Duệ Chính dám tin, nếu người chế tác đĩa nhạc cho cô là hắn, cô nhất định sẽ nổi ngay lập tức.
“Tôi sẽ giúp cô liên hệ công ty đĩa nhạc, chỉ cần cô giao đĩa nhạc cho tôi chế tác là được.” Cặp mắt u buồn của Cổ Duệ Chính tựa như bây giờ mới lộ ra một mũi nhọn, tỏa ra một ánh sáng sáng ngời.
Hắn mặc kệ bài hát này của cô từ đâu chui ra, cũng mặc kệ có phải là cô viết hay không, cũng không thèm để ý tại sao cô luôn mang mặt nạ, do mặt bị chấn thương hay là có nguyên nhân gì khác.
Hắn chỉ nghĩ chế tác đĩa nhạc mà thôi.
Sở Triều Dương lẳng lặng nhìn hắn một lát, nghĩ nghĩ, cô tháo xuống mặt nạ đang đeo trêи mặt mình.
Danh sách chương