Nhưng việc quay chụp video ngắn kia thì vẫn phải làm, họ không chụp được nhà ở hay trường học của cô, nên chỉ có thể an bài tổ hậu trường rồi sắp xếp người phỏng vấn cô một số câu hỏi đơn giản, kiểu như “Cô có khẩn trương không?”, “Liệu có tự tin bản thân mình có thể qua được vòng này hay không?”, vài câu hỏi linh tinh…
Bởi vì Sở Triều Dương luôn đeo mặt nạ, nên người chủ trì còn cố ý hỏi thêm một hai câu: “Tại sao em lại luôn đeo mặt nạ thế, chiếc mặt nạ này có ý nghĩa gì quan trọng với cô hay sao?”
Sở Triều Dương sờ sờ mặt nạ, câu môi: “Chị không cảm thấy đó là do em có chuyện nên mới phải mang à?”
Người chủ trì nghe câu trả lời của cô lập tức nghĩ là do trêи mặt cô có tỳ vết không thể nhìn nổi, nên lập tức cao hứng hỏi: “Em có thể lấy chiếc mặt nạ này xuống cho mọi người cùng chiêm ngưỡng khuôn mặt em được không?”
Cô nhếch lên khóe môi, tà mị cười: “Không được rồi.”
Sở Triều Dương trời sinh sở hữu một đôi mắt đào hoa, lúc này khi cô cười lên, lập tức hiện ra vẻ phong tình vạn chủng, liễm diễm đa tình.
Người chủ trì đang tiếp xúc ở cự ly gần với Sở Triều Dương, bị cô nhìn như vậy, người chủ trì chỉ cảm thấy ngực mình nhảy liên hồi, cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương nữa, đành đỏ mặt ngượng ngùng mà quay đi chỗ khác.
Sở Triều Dương từ bé đến lớn vẫn luôn đặt bản thân vào vị trí đi chiếu cố người khác, cũng do tâm lý này mà cô luôn coi bản thân mình như một đại nữ tử*, sẽ không bao giờ chịu để bản thân rơi vào tình cảnh bế tắc, cũng như sẽ không bao giờ từ chối người khác bằng cách ngượng ngùng làm nũng.
*Đại nữ tử: Ở đây đại nữ tử có nghĩa là một cô gái mạnh mẽ, Mel thấy để sang việt không hay, nên mới giữ nguyên là đại nữ tử.
Cho nên lúc này cô mới nở nụ cười đặc biệt câu hồn.
Sau một vài giây, người chủ trò cũng đã kịp bình tĩnh lại, cố gắng khắc chế nội tâm thẹn thùng kia: “Hay là bây giờ em thử nói một câu tuyên ngôn thi đấu trước màn ảnh đi.”
Tuyên ngôn sao, tự dưng lúc này đây cô lại muốn nói ra một câu biểu hiện sự coi trọng của mình với âm nhạc, vì thế cô liền thâm tình nhìn màn ảnh, chậm rãi nói một câu: “Nếu cả quãng đời còn lại chỉ có thể làm duy nhất nhất một chuyện, vậy tôi hy vọng chuyện đó sẽ là ca hát.”
Thâm tình, chân thành, tựa như cô đang nỉ non bên tai tình nhân.
Trong lòng nữ MC kia hô to ‘tiểu tâm can của cô không chịu nổi a!’, chờ sau khi ra khỏi phòng phỏng vấn, vừa mới bước chân ra khỏi cửa, cô đã gấp không chờ nổi nói với anh camera man: “Trời ơi, Triệu ca, dường như đôi mắt cô ấy có thể phóng ra điện đó, nếu không phải cũng là con gái, chắc em sẽ luân hãm trong đó không thoát ra nổi mất.”
Anh camera man trung niên cười ha ha.
“Cặp mắt kia của cô ấy, thực sự quá mức xinh đẹp.” MC nữ hồi tưởng cặp mắt kia, tán thưởng: “Thực sự rất sáng, tựa như toàn bộ tinh quang đều tụ tập ở trong ánh mắt đó của cô.”
Quay xong video ngắn kia của cô xong, tổ tiết mục bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho người thân họ hàng của các tuyển thủ, rồi gửi phiếu mời cho gia đình họ hàng của bọn họ đến cổ vũ ở vòng thi đấu sau.
Sở Triều Dương đưa phiếu mời cho Trần Đan Ni.
Cô bởi vì bây giờ đang trong trạng thái đặc thù, mà tư liệu của cha Sở mẹ Sở trước kia đều đã từng được công khai, cho nên cô thật sự rất sợ lúc phát sóng ở trêи TV sẽ có người nhận ra mẹ Sở, nếu vậy thì cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Buổi tối trở về cô liền đem tình huống hiện tại nói cho mẹ Sở, mẹ Sở mặc dù rất muốn tới hiện trường cổ vũ cho con gái của mình nhưng lại sợ bản thân bà lại cấp thêm phiền toái nên bà đành thôi: “Mẹ và Tiểu Trừng Quang sẽ ở nhà cổ vũ cho con.” Mẹ Sở cầm tay nhỏ của Tiểu Trừng Quang giơ lên: “Tiểu Quang, chúng ta cùng cổ vũ cho mẹ con nào!”
Mặt Tiểu Trừng Quang không có biểu tình gì cả.
Sở Triều Dương đón Tiểu Trừng Quang, ôm cậu vào ngực, rồi hôn nhẹ vài cái lên trán cậu.
Mấy ngày nay cô đều bận túi bụi, thật sự chẳng có bao nhiêu thời gian bồi cậu: “Tiểu Quang ngày mai đi phòng thu âm cùng mẹ không? Mẹ đi hát đó nha ~”
Đáng tiếc, bất luận cô có dẫn dắt như nào, Tiểu Trừng Quang trước sau đều không đáp lại.
“Bảo bối bảo bối, con định ngó lơ lời mẹ nói sao ~~” Sở Triều Dương còn làm nũng đối với cậu “Bảo bối ~~ Bảo bối ~~~”
Mặc kệ cô có làm như thế nào, cậu đều không nói một câu, cô đành phải từ bỏ “Thế bảo bối hôn mẹ một cái được không?” Cô đem gương mặt thò lại gần.
Tiểu Trừng Quang nhìn cô, bất động.
“Vậy con để mẹ hôn một cái nha.” Cô cười tủm tỉm thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt Tiểu Trừng Quang có chút gợn sóng, lóng la lóng lánh, khuôn mặt nhỏ cũng có chút phiếm hồng.
Cô luôn đeo mặt nạ nên những người ở trong phòng thu âm vẫn luôn không biết thân phận của Sở Triều Dương, chỉ biết cô tham gia thi đấu [Siêu cấp tân tiếng ca].
Thấy cô mang theo thằng bé qua đây, mọi người đều thập phần giật mình.
Nhưng Sở Triều Dương lại rất thoải mái, hào phóng: “Đây là con trai tôi.” Lại hướng Tiểu Trừng Quang nói: “Con chào các chú nào.”
Nhóm bọn họ đều vội vàng xua tay, không biết xấu hổ nói: “Đừng, đừng gọi chú, gọi anh cũng được mà!”
Sở Triều Dương mới không thèm để ý đến bọn họ đâu, cô vẫn nói như cũ: “Bảo bối, con ngoan ngoãn ngồi đây chơi đồ chơi, không được chạy loạn, nếu như mẹ ở bên trong mà không nhìn thấy con thì sẽ lo lắng cho con đó, còn nếu như con ngoan ngoãn ngồi ở đây, mẹ lúc nào cũng có thể nhìn thấy con, vậy thì mẹ sẽ yên tâm rồi.”
Cô cũng không bắt cậu phải đáp lại, xoa xoa đầu cậu rồi bắt đầu tiến vào phòng thu âm.
Hình ảnh của Tiểu Trừng Quang đã từng xuất hiện trước truyền thông nhưng lúc đó mặt cậu đã được làm mờ, chỉ lộ ra những vết xanh tím trêи người cậu mà thôi, hơn nữa bây giờ Tiểu Trừng Quang đã được mẹ Sở chăm béo lên rất nhiều, phấn phấn nộn nộn, một đôi mắt to tròn đen nhánh, hàng mi cong dài như liễu rủ, đáng yêu vô cùng.
Trong nháy mắt khi cô nói đó là con trai cô, bọn họ đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển lên trêи người Cổ Duệ Chính.
Bọn họ còn cho rằng Sở Triều Dương là bạn gái Cổ Duệ Chính đấy, chẳng lẽ không phải sức mạnh tình yêu chính là thứ làm hắn tỉnh lại hay sao? Nhưng sao lại thế này? Con trai đã lớn như vậy?
Bọn họ bỗng dưng nhớ tới vụ việc “ngoại tình” hai năm trước của Cổ Duệ Chính, chẳng lẽ, việc đó là thật? Đối tượng ngoại tình của Cổ Duệ Chính không phải chính là cô chứ? Con cũng đã làm ra!
Khó trách khi ra cửa cô luôn phải mang mặt nạ, nếu như fans của Lư Du Nhiên biết năm đó cô là kẻ thứ ba, chen chân vào tình cảm của hai người họ, chắc có khi cô còn bị fans của Lư Du Nhiên làm ra thảm án tạt axit đánh ghen hộ thần tượng đấy!
Bọn họ đều tự bổ não cho rằng đây chính là chân tướng.
Hơn nữa bọn họ càng nhìn càng cảm thấy, tuy bề ngoài Tiểu Trừng Quang không giống Cổ Duệ Chính cho lắm, nhưng khí chất của bọn họ thì quả thật là giống nhau như đúc.
Không nói tới tính cách tối tăm trầm mặc của Cổ Duệ Chính, chỉ nói tới bề ngoài của tiểu tử này*, thì hắn đúng là quá mức hoàn mỹ, cứ như là một nhân vật vừa bước ra từ trong thế giới truyện tranh vậy.
*Đoạn này đang nói Cổ Duệ Chính
Có đôi khi bọn họ còn hoài nghi, có phải tiểu tử này chính là hình tượng của các nhân vật trong truyện tranh kia hay không, mái tóc buông xõa tự nhiên, tùy ý nhưng lại không bù xù, luộm thuộm, cả ngày đều mặc áo T-shirt lỏng lẻo, không thì là sơ mi trắng, khuôn mặt tái nhợt treo thêm hai quầng thâm dưới mắt kia nhưng vẫn như cũ, không thể đả động gì đến dung mạo tuyệt sắc của hắn, dáng người cao gầy, cả ngày đều tối tăm trầm mặc.
Hai năm ẩn thân này, bọn họ còn nghĩ rằng hắn đang tu tiên đấy.
Tiểu Trừng Quang cũng như vậy, thời điểm Sở Triều Dương làm việc trong phòng thu âm, cậu liền một mình ngồi xếp gỗ ở trêи sàn nhà, không khóc không nháo không chạy không nhảy, người khác tới chỗ cậu chơi, cậu đều không mảy may quan tâm, ánh mắt chỉ liếc qua một cái rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn mẹ cậu.
Một câu cũng không nói.
Thằng nhóc này còn giống trẻ con bình thường hay sao?
Giống! Quá giống!
Quá giống Cổ Duệ Chính =)))
Chỉ cần hai người này đứng cùng một chỗ, mọi người đều có thể nhận định đây là cha con a. Đều sở hữu một khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc, còn thêm cả tính cách u buồn trầm tĩnh nữa.
Sở Triều Dương hoàn toàn không hề biết mấy suy nghĩ lên mây của bọn họ, sau khi xong việc, cô liền ôm Tiểu Trừng Quang về nhà. Lúc về có vô tình đi qua cửa hàng bánh kem cô còn ghé qua mua cho cậu một chiếc bánh kem anh đào.
Bởi vì Sở Triều Dương luôn đeo mặt nạ, nên người chủ trì còn cố ý hỏi thêm một hai câu: “Tại sao em lại luôn đeo mặt nạ thế, chiếc mặt nạ này có ý nghĩa gì quan trọng với cô hay sao?”
Sở Triều Dương sờ sờ mặt nạ, câu môi: “Chị không cảm thấy đó là do em có chuyện nên mới phải mang à?”
Người chủ trì nghe câu trả lời của cô lập tức nghĩ là do trêи mặt cô có tỳ vết không thể nhìn nổi, nên lập tức cao hứng hỏi: “Em có thể lấy chiếc mặt nạ này xuống cho mọi người cùng chiêm ngưỡng khuôn mặt em được không?”
Cô nhếch lên khóe môi, tà mị cười: “Không được rồi.”
Sở Triều Dương trời sinh sở hữu một đôi mắt đào hoa, lúc này khi cô cười lên, lập tức hiện ra vẻ phong tình vạn chủng, liễm diễm đa tình.
Người chủ trì đang tiếp xúc ở cự ly gần với Sở Triều Dương, bị cô nhìn như vậy, người chủ trì chỉ cảm thấy ngực mình nhảy liên hồi, cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương nữa, đành đỏ mặt ngượng ngùng mà quay đi chỗ khác.
Sở Triều Dương từ bé đến lớn vẫn luôn đặt bản thân vào vị trí đi chiếu cố người khác, cũng do tâm lý này mà cô luôn coi bản thân mình như một đại nữ tử*, sẽ không bao giờ chịu để bản thân rơi vào tình cảnh bế tắc, cũng như sẽ không bao giờ từ chối người khác bằng cách ngượng ngùng làm nũng.
*Đại nữ tử: Ở đây đại nữ tử có nghĩa là một cô gái mạnh mẽ, Mel thấy để sang việt không hay, nên mới giữ nguyên là đại nữ tử.
Cho nên lúc này cô mới nở nụ cười đặc biệt câu hồn.
Sau một vài giây, người chủ trò cũng đã kịp bình tĩnh lại, cố gắng khắc chế nội tâm thẹn thùng kia: “Hay là bây giờ em thử nói một câu tuyên ngôn thi đấu trước màn ảnh đi.”
Tuyên ngôn sao, tự dưng lúc này đây cô lại muốn nói ra một câu biểu hiện sự coi trọng của mình với âm nhạc, vì thế cô liền thâm tình nhìn màn ảnh, chậm rãi nói một câu: “Nếu cả quãng đời còn lại chỉ có thể làm duy nhất nhất một chuyện, vậy tôi hy vọng chuyện đó sẽ là ca hát.”
Thâm tình, chân thành, tựa như cô đang nỉ non bên tai tình nhân.
Trong lòng nữ MC kia hô to ‘tiểu tâm can của cô không chịu nổi a!’, chờ sau khi ra khỏi phòng phỏng vấn, vừa mới bước chân ra khỏi cửa, cô đã gấp không chờ nổi nói với anh camera man: “Trời ơi, Triệu ca, dường như đôi mắt cô ấy có thể phóng ra điện đó, nếu không phải cũng là con gái, chắc em sẽ luân hãm trong đó không thoát ra nổi mất.”
Anh camera man trung niên cười ha ha.
“Cặp mắt kia của cô ấy, thực sự quá mức xinh đẹp.” MC nữ hồi tưởng cặp mắt kia, tán thưởng: “Thực sự rất sáng, tựa như toàn bộ tinh quang đều tụ tập ở trong ánh mắt đó của cô.”
Quay xong video ngắn kia của cô xong, tổ tiết mục bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho người thân họ hàng của các tuyển thủ, rồi gửi phiếu mời cho gia đình họ hàng của bọn họ đến cổ vũ ở vòng thi đấu sau.
Sở Triều Dương đưa phiếu mời cho Trần Đan Ni.
Cô bởi vì bây giờ đang trong trạng thái đặc thù, mà tư liệu của cha Sở mẹ Sở trước kia đều đã từng được công khai, cho nên cô thật sự rất sợ lúc phát sóng ở trêи TV sẽ có người nhận ra mẹ Sở, nếu vậy thì cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Buổi tối trở về cô liền đem tình huống hiện tại nói cho mẹ Sở, mẹ Sở mặc dù rất muốn tới hiện trường cổ vũ cho con gái của mình nhưng lại sợ bản thân bà lại cấp thêm phiền toái nên bà đành thôi: “Mẹ và Tiểu Trừng Quang sẽ ở nhà cổ vũ cho con.” Mẹ Sở cầm tay nhỏ của Tiểu Trừng Quang giơ lên: “Tiểu Quang, chúng ta cùng cổ vũ cho mẹ con nào!”
Mặt Tiểu Trừng Quang không có biểu tình gì cả.
Sở Triều Dương đón Tiểu Trừng Quang, ôm cậu vào ngực, rồi hôn nhẹ vài cái lên trán cậu.
Mấy ngày nay cô đều bận túi bụi, thật sự chẳng có bao nhiêu thời gian bồi cậu: “Tiểu Quang ngày mai đi phòng thu âm cùng mẹ không? Mẹ đi hát đó nha ~”
Đáng tiếc, bất luận cô có dẫn dắt như nào, Tiểu Trừng Quang trước sau đều không đáp lại.
“Bảo bối bảo bối, con định ngó lơ lời mẹ nói sao ~~” Sở Triều Dương còn làm nũng đối với cậu “Bảo bối ~~ Bảo bối ~~~”
Mặc kệ cô có làm như thế nào, cậu đều không nói một câu, cô đành phải từ bỏ “Thế bảo bối hôn mẹ một cái được không?” Cô đem gương mặt thò lại gần.
Tiểu Trừng Quang nhìn cô, bất động.
“Vậy con để mẹ hôn một cái nha.” Cô cười tủm tỉm thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đôi mắt Tiểu Trừng Quang có chút gợn sóng, lóng la lóng lánh, khuôn mặt nhỏ cũng có chút phiếm hồng.
Cô luôn đeo mặt nạ nên những người ở trong phòng thu âm vẫn luôn không biết thân phận của Sở Triều Dương, chỉ biết cô tham gia thi đấu [Siêu cấp tân tiếng ca].
Thấy cô mang theo thằng bé qua đây, mọi người đều thập phần giật mình.
Nhưng Sở Triều Dương lại rất thoải mái, hào phóng: “Đây là con trai tôi.” Lại hướng Tiểu Trừng Quang nói: “Con chào các chú nào.”
Nhóm bọn họ đều vội vàng xua tay, không biết xấu hổ nói: “Đừng, đừng gọi chú, gọi anh cũng được mà!”
Sở Triều Dương mới không thèm để ý đến bọn họ đâu, cô vẫn nói như cũ: “Bảo bối, con ngoan ngoãn ngồi đây chơi đồ chơi, không được chạy loạn, nếu như mẹ ở bên trong mà không nhìn thấy con thì sẽ lo lắng cho con đó, còn nếu như con ngoan ngoãn ngồi ở đây, mẹ lúc nào cũng có thể nhìn thấy con, vậy thì mẹ sẽ yên tâm rồi.”
Cô cũng không bắt cậu phải đáp lại, xoa xoa đầu cậu rồi bắt đầu tiến vào phòng thu âm.
Hình ảnh của Tiểu Trừng Quang đã từng xuất hiện trước truyền thông nhưng lúc đó mặt cậu đã được làm mờ, chỉ lộ ra những vết xanh tím trêи người cậu mà thôi, hơn nữa bây giờ Tiểu Trừng Quang đã được mẹ Sở chăm béo lên rất nhiều, phấn phấn nộn nộn, một đôi mắt to tròn đen nhánh, hàng mi cong dài như liễu rủ, đáng yêu vô cùng.
Trong nháy mắt khi cô nói đó là con trai cô, bọn họ đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển lên trêи người Cổ Duệ Chính.
Bọn họ còn cho rằng Sở Triều Dương là bạn gái Cổ Duệ Chính đấy, chẳng lẽ không phải sức mạnh tình yêu chính là thứ làm hắn tỉnh lại hay sao? Nhưng sao lại thế này? Con trai đã lớn như vậy?
Bọn họ bỗng dưng nhớ tới vụ việc “ngoại tình” hai năm trước của Cổ Duệ Chính, chẳng lẽ, việc đó là thật? Đối tượng ngoại tình của Cổ Duệ Chính không phải chính là cô chứ? Con cũng đã làm ra!
Khó trách khi ra cửa cô luôn phải mang mặt nạ, nếu như fans của Lư Du Nhiên biết năm đó cô là kẻ thứ ba, chen chân vào tình cảm của hai người họ, chắc có khi cô còn bị fans của Lư Du Nhiên làm ra thảm án tạt axit đánh ghen hộ thần tượng đấy!
Bọn họ đều tự bổ não cho rằng đây chính là chân tướng.
Hơn nữa bọn họ càng nhìn càng cảm thấy, tuy bề ngoài Tiểu Trừng Quang không giống Cổ Duệ Chính cho lắm, nhưng khí chất của bọn họ thì quả thật là giống nhau như đúc.
Không nói tới tính cách tối tăm trầm mặc của Cổ Duệ Chính, chỉ nói tới bề ngoài của tiểu tử này*, thì hắn đúng là quá mức hoàn mỹ, cứ như là một nhân vật vừa bước ra từ trong thế giới truyện tranh vậy.
*Đoạn này đang nói Cổ Duệ Chính
Có đôi khi bọn họ còn hoài nghi, có phải tiểu tử này chính là hình tượng của các nhân vật trong truyện tranh kia hay không, mái tóc buông xõa tự nhiên, tùy ý nhưng lại không bù xù, luộm thuộm, cả ngày đều mặc áo T-shirt lỏng lẻo, không thì là sơ mi trắng, khuôn mặt tái nhợt treo thêm hai quầng thâm dưới mắt kia nhưng vẫn như cũ, không thể đả động gì đến dung mạo tuyệt sắc của hắn, dáng người cao gầy, cả ngày đều tối tăm trầm mặc.
Hai năm ẩn thân này, bọn họ còn nghĩ rằng hắn đang tu tiên đấy.
Tiểu Trừng Quang cũng như vậy, thời điểm Sở Triều Dương làm việc trong phòng thu âm, cậu liền một mình ngồi xếp gỗ ở trêи sàn nhà, không khóc không nháo không chạy không nhảy, người khác tới chỗ cậu chơi, cậu đều không mảy may quan tâm, ánh mắt chỉ liếc qua một cái rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn mẹ cậu.
Một câu cũng không nói.
Thằng nhóc này còn giống trẻ con bình thường hay sao?
Giống! Quá giống!
Quá giống Cổ Duệ Chính =)))
Chỉ cần hai người này đứng cùng một chỗ, mọi người đều có thể nhận định đây là cha con a. Đều sở hữu một khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc, còn thêm cả tính cách u buồn trầm tĩnh nữa.
Sở Triều Dương hoàn toàn không hề biết mấy suy nghĩ lên mây của bọn họ, sau khi xong việc, cô liền ôm Tiểu Trừng Quang về nhà. Lúc về có vô tình đi qua cửa hàng bánh kem cô còn ghé qua mua cho cậu một chiếc bánh kem anh đào.
Danh sách chương