Cô phát hiện hình như Tiểu Trừng Quang rất thích ăn đồ ngọt.

Điều này làm cô rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng thì Tiểu Trừng Quang cũng có cái có thể dỗ rồi.

Hơn nữa, cô cũng rất thích ăn đồ ngọt a! Cô là nhân vật của công chúng, cho nên để duy trì hình tượng, vóc dáng, cô rất ít khi được ăn đồ ngọt.

Vì thế cô liền phát hiện một trò chơi mới rất thú vị, chính là “mẹ cũng muốn ăn”.

Đại khái là khi Tiểu Trừng Quang đang ăn một cái gì đó, cô sẽ chạy lại rồi nói cô thích ăn cái đó, miệng cũng đóng đóng mở mở làm bộ dáng thèm ăn: “Bảo bối, mẹ cũng muốn ăn…”

Sau đó cô sẽ duỗi tay kéo tay cầm đồ ăn của cậu lại gần miệng mình, rồi khoa trương mà há miệng thật to, còn phối hợp mà ‘a’, ‘ô’ vài cái giống như đang rất thèm ăn: “Mẹ rất muốn ăn nha.”

Tiểu Trừng Quang nhìn đồ ăn trong tay, rồi sau đó lại nhìn cô, cậu duỗi tay đem đồ ăn nhét vào miệng cô, nhét đầy cả một miệng.

Thiếu chút nữa đã làm cô cảm động đến phát khóc rồi.

Từ đây cô liền yêu thích trò chơi ‘Mẹ cũng muốn ăn, bảo bối mau đút’.

Rất nhiều người lớn sẽ như này, đứa nhỏ cho bọn họ ăn cái gì, bọn họ sẽ rất cao hứng, nhưng vẫn xua xua tay nói:”Mẹ không ăn đâu, con ăn đi!”.

Còn Sở Triều Dương thì không đâu!

Cô sẽ ăn luôn ấy, hơn nữa còn thật cao hứng mà nói: “Cảm ơn bảo bối, thật sự ăn quá ngon đi a, mẹ rất thích!”

Trò này cô chơi cả trăm lần vẫn chưa thấy chán.

**

Ngày thi đấu, bởi vì có cả gia đình người thân của tuyển thủ cũng tham gia, cho nên có rất nhiều fans đến hiện trường, đoàn fans của Hùng Viện Viện có số lượng đặc biệt nhiều, giơ đủ các loại bảng biểu cổ vũ ‘Tiểu gấu trúc, bạn là tuyệt vời nhất!’, còn có cả các loại đèn huỳnh quang ở xung quanh cao giọng cổ vũ, hò hét.

Đội thân hữu của Sở Triều Dương hoàn toàn từ fans tạo thành, họ cầm một biểu ngữ lớn, mặt trêи viết ‘Vô Danh, Vô Danh, nhất minh kinh nhân*.’

* Nhất minh kinh nhân: Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, nhưng bỗng nhiên có hành động khiến mọi người phải kinh ngạc.

Trước khi bắt đầu tiết mục biểu diễn, người chủ trì sẽ phỏng vấn qua đoàn thân hữu của các tuyển thủ, riêng đoàn fans của Sở Triều Dương đặc biệt hưng phấn, đi đầu là một tiểu cô nương gương mặt đỏ bừng kϊƈɦ động, vì Sở Triều Dương mà hô to: “Vô Danh, chúng tôi yêu bạn!”

Sở Triều Dương bây giờ vẫn còn đang ở trêи đài biểu diễn, bọn cô vừa mới hát xong tiết mục đại hợp xướng mở màn, cả hai mươi tuyển thủ bây giờ đều đang đứng trêи dài, vóc dáng cô cao gầy, bị sắp xếp đứng phía sau, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy mặt nạ của cô, cho dù mọi người đều mặc áo sơ mi trắng, quần jean giống nhau đi chăng nữa, thì cô vẫn cứ như hạc đứng giữa bầy gà, thực sự rất bắt mắt, khiến người ta không thể bỏ qua.

Khí chất quá mức xuất chúng.

Theo tiếng hô hò cổ vũ của các fans, nhân viên quay chụp đem màn hình hướng về phía Sở Triều Dương, người chủ trì cũng nhanh nhạy mà đặt microphone bên môi cô, Sở Triều Dương vẫn dùng ngón trỏ và ngón giữa khép lại, làm một nụ hôn gió cho mọi người: “Tôi cũng yêu các bạn rất nhiều.”

Thanh âm cô trầm thấp, có từ tính, dẫn tới các fans điên cuồng gào thét chói tai.

Fans Hùng Viện Viện cầm đèn led cổ vũ vẫn luôn đứng phía trước giơ cao đèn lên, đem toàn bộ người cổ vũ ở phía sau chắn hết, ở trước màn ảnh ảnh thập phần bắt mắt.

Hùng Viện Viện và Sở Triều Dương là hai người có nhân khí cao nhất khu Kinh Thị, do vậy tổ quay phim luôn cho các cô nhiều màn ảnh hơn so với các tuyển thủ khác.

Rốt cuộc thì lần này Hùng Viện Viện đã có thể khống chế tốt biểu tình, ở trước màn ảnh cô vẫn luôn tươi cười nghịch ngợm, thập phần đáng yêu, tổ quay phim cũng thật dụng tâm mà nhắm đúng lúc cô nghiêng nghiêng đầu nháy mắt trái.

Rất nhiều fans đều yêu thích cô nhờ phân cảnh này.

Sau khi trải qua phần chỉ bảo của các giám khảo lão sư, trình độ ca hát của các tuyển thủ đều cao lên rất nhiều, ít nhất không hề giống trước kia, cứ như đi hát karaoke, có đủ loại vấn đề tồn tại.

Lên sân khấu khẩn trương nên phát huy kém, sử dụng sai giọng, lệch tông, đó đều là các vấn đề cơ bản mà tuyển thủ dân gian khó có thể tránh khỏi, thật ra, các cô ấy có thể tiến vào top 20 khu vực đã chứng tỏ sinh hoạt ca hát của các cô ấy không tồi rồi, thậm chí có vài tuyển thủ còn có đủ khả năng biểu diễn trong tiệc tối của chương trình.

Chất giọng* không phải là vấn đề, mấu chốt ở ngón giọng kìa.

*Chất giọng ở đây chính là cái loại giọng nói bình thường của mọi người ấy, mỗi người có chất giọng khác nhau, giọng trầm, giọng cao, giọng chua, giọng điệu…

Ngòai ra năm sinh và ngoại hình cũng là nhân tố để ban giám khảo có thể lựa chọn.

Mặc dù trước khi thi đấu, tổ tiết mục vẫn luôn tuyên truyền, tất cả mọi người đều có cơ hội đạt ngôi vị quán quân, bất luận độ tuổi, chức vị, nghề nghiệp, thứ mà chúng tôi muốn đơn giản là thanh âm.

Nhưng tuyển thủ có ngoại hình cùng độ tuổi phù hợp, chỉ cần hát không quá kém, thì chung quy lại vẫn sẽ chiếm ưu thế hơn, trừ khi ngón giọng của ngươi hoàn hảo đến không thể bỏ qua, tỷ như cô gái xấu xí đeo mặt nạ ‘Vô Danh’ hoặc là cô gái mập mạp ‘Hồ Dữu’.

Hồ Dữu*, dáng người giống như tên.

*Mình nghĩ là do tên cô ấy ở bên Trung có khá nhiều nét, đoạn này mình không rõ lắm.

Trừ Sở Triều Dương và Hồ Dữu, sau vòng thi đấu từ hai mươi lấy mười, mấy tuyển thủ có độ tuổi cao cùng vài tuyển thủ nhỏ tuổi đều đã bị loại hết, đương nhiên, một phần trong đó cũng là do ngón giọng của họ chưa đủ xuất sắc.

Trương Hinh Tâm cũng lọt được vào top 10 khu vực, nên cô vô cùng vui vẻ.

Lại nói tiếp, Trương Hinh Tâm cũng là một tuyển thủ rất thần kỳ.

Nói về dung mạo, cô nửa điểm cũng không kém Hùng Viện Viện, nếu như Hùng Viện Viện là hoạt bát đáng yêu thì Trương Hinh Tâm lại thanh thuần, chính là cái kiểu đứa con gái nhỏ luôn được ba mẹ tận tình chăm sóc, lớn lên không rành thế sự.

Luận về dáng người, cô và Hùng Viện Viện đều thuộc loại dáng người mảnh khảnh, thậm chí cô còn muốn mảnh khảnh hơn Hùng Viện Viện kia kìa.

Luận ngón giọng, cô cũng không kém Hùng Viện Viện, thanh âm đặc biệt đáng yêu, như một chú chim vàng anh nhỏ.

Nhưng cũng không biết vì sao, cô lại chính là kiểu người không hề có cảm giác tồn tại.

Bình thường, đều là như này, khi Hinh Tâm lên đài biểu diễn, mọi người ngồi xem, trong lòng sẽ nghĩ: “A.. Cô gái này lớn lên thật là xinh đẹp!”

Chờ đến khi cô xuống đài một lúc, nháy mắt mọi người đã bỏ quên cô, đã không nghĩ ra cô trông như thế nào nữa, cũng không nghĩ ra cô vừa hát bài gì, sống chết không nghĩ ra.

Nhưng điểm này thì Hùng Viện Viện lại không giống như vậy, tính cách Hùng Viện Viện rộng rãi, hoạt bát, rất có gan biểu hiện, cô đem lại một lực đánh thật sự thật sự rất rất lớn vào trong ký ức của người xem, có thể nói, bạn có khả năng là không thể nhớ bất cứ ai, nhưng bạn nhất định có thể nhớ kỹ Sở Triều Dương và Hùng Viện Viện.

Nhưng cứ như vậy, Trương Hinh Tâm vẫn ổn định một đường phát huy, một đường từ mười lấy bảy, bảy lấy năm, năm lấy ba, rồi top ba tranh đoạt ngôi vị khu vực.

Nhưng đại đa số, mọi người vẫn không thể nhớ kỹ diện mạo của cô.

Ngón giọng của cô cũng rất xuất sắc, đặc biệt là ở thời điểm tất cả cùng nhau hợp xướng.

Phần hợp xướng trận thi đấu của vòng mười lấy bảy là thi đấu theo đôi, hai người cùng nhau hát, hai cái microphone, mỗi người hát vài câu, bài hát được tổ chương trình sắp xếp cho nên không nhất định là sẽ phù hợp với tất cả mọi người, khả năng phát huy năng lực của mỗi người cũng không giống nhau.

Lưu Duệ cố ý gọi điện thoại tới cho tổ tiết mục, yêu cầu tổ tiết mục tuyệt đối không được xếp Sở Triều Dương và Hùng Viện Viện cùng một nhóm, cũng yêu cầu thể lệ thi vòng này sẽ là đem bài hát tách đôi ra, mỗi người hát một nửa rồi cuối cùng đến phần điệp khúc thì cả hai cùng đồng thanh hát. Hắn còn yêu cầu sắp xếp cho Sở Triều Dương một ca khúc dân tộc thật cao, đối thủ của cô lại là một cô gái dân tộc có giọng nói ngọt ngào, hy vọng có thể đem ánh sáng của Sở Triều Dương ngăn lại, xem xem có thể nhờ vậy mà loại cô luôn được hay không.

Ai cùng Sở Triều Dương ở chung một nhóm, đều sẽ bị cô che đến mức ánh sáng ảm đạm hẳn đi, chẳng sợ cô đeo mặt nạ, lực chú ý của mọi người vẫn chẳng thể nào dời khỏi thân ảnh cô, cô đứng ở nơi đó, tựa như là đang đứng ở trung tâm sân khấu, cô vừa mở miệng, tức khắc đã đem mọi người xung quanh biến thành phông bạt, ảm đạm thất sắc.

Thời điểm tổ tiết mục đưa cho cô ca khúc biểu diễn, trong lòng cô liền minh bạch.

Bài hát này rất thích hợp với nữ sinh được sắp xếp cùng nhóm với cô, nữ sinh đó chính là một cô gái dân tộc thiểu số chính hiệu, giọng hát đặc biệt cao.

Nhưng thân là một ca sĩ hoàn hảo, bất luận người khác có cho bạn bài hát nào đi chăng nữa, cô cũng nhất định sẽ đem trạng thái tốt nhất của bài hát biểu hiện ra, cũng sẽ hát theo một phong cách riêng của bản thân.

Thời điểm cô gái dân tộc thiểu số kia mở miệng ra hát, khán giả đều vì Sở Triều Dương mà âm thầm lau mồ hôi lạnh, âm nhạc của cô gái dân tộc thiểu số kia tuy không phải là chuyên nghiệp, nhưng cô ấy có thể tiến vào top 10 khu vực hoàn toàn là nhờ vào chất giọng cao vút ngọt ngào kia.

Trước mắt là một chất giọng ngọt ngào như vậy, nên chất giọng linh hoạt kỳ ảo của Sở Triều Dương kia chắc chắn sẽ bị dìm xuống.

Đáng tiếc, bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Sở Triều Dương.

Giọng hát của cô thừa sức hát được những bài hát xa xưa, âm cao âm thấp thay đổi liên tục, cũng đã đủ chứng minh âm vực của cô rộng đến nhường nào, thực chất âm thanh của cô cao đến không thể tưởng tượng được. Lúc cô gái dân tộc kia hát, bạn sẽ chỉ cảm thấy: “A, cô nương này có giọng hát thật tốt.”

Nhưng chờ đến khi Sở Triều Dương cất giọng lên, nghênh đón lại là sự khϊế͙p͙ sợ của toàn hội trường.

Cô còn toát ra phong cách của riêng mình, đặc điểm của chính mình, không hề bị thất sắc như bọn họ đã nghĩ.

Cô đem vị tuyển thủ kia dìm đến thành loại hát KTV, một chút ngọt ngào kia cũng đã bị ép biến mất hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện