Editor: Typard

Beta-er: Hằng Lê




“Pằng!”

Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Phùng Kiêu nhanh chóng ôm Bạch Khởi La tránh né trong nháy mắt, sau đó quyết đoán bắn trả.

Mấy tiếng liên tiếp, tất cả yên ắng trở lại, Bạch Khởi La siết chặt nắm đấm, nhịp tim như đang đánh trống, cho đến bây giờ cô chưa từng trải qua chuyện thế này, thân thể phản ứng quá mạnh mẽ khó mà kiềm chế, cô cố gắng thở dốc, tận lực làm mình bình tĩnh lại: “Hẳn là người đã đi rồi.”

Phùng Kiêu cảm thấy cô hơi run rẩy, tay đang nắm bả vai cô nhẹ nhàng vỗ một cái, nhẹ giọng an ủi: “không sao rồi.”

Bạch Khởi La không nói gì, ngước mắt nhìn Phùng Kiêu một cái.

Phùng Kiêu thả tay xuống, nói: “Tôi đi thăm dò một chút.”

Bạch Khởi La: “Tôi đi với anh.”

“không được!” Phùng Kiêu không ngăn cản, nhưng Lục Mỹ Lệ lại không đồng ý: “Hai đứa đừng đi, tránh bị trúng kế.”

Tóc cô hơi rối, nhưng vẫn có chút khí thế: “Dám ra tay ngay trên đầu chúng ta, chị thấy chúng chán sống rồi! Chị mà biết được là ai làm, chị lột da hắn!”

“Hẳn là Phùng Kiêu đã đánh trúng.” Đột nhiên Bạch Khởi La mở miệng.

nói xong, kiên định: “đi thôi, đi xem thử.”

Phùng Kiêu nhướng nhướng mày, cười: “Chị cả và Tiến Minh ở đây chờ tụi em nha.”

Hai người đều là người quyết đoán, nhanh chóng đi tới nơi sát thủ ẩn nấp, phía bên này là một cong xưởng đổ nát, cực kỳ trống trải, xem ra hoang phế dã lâu. Thần kinh Bạch Khởi La căng thẳng, tiếng lên nòng “lạch cạch”, cô không quay đầu lại, cũng lấy súng ra.

“Chúng ta bảo vệ phía sau lưng của nhau.” Phùng Kiêu hướng dẫn Bạch Khởi La.

Bạch Khởi La nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hai người lưng tựa lưng, cực kỳ cẩn thận. Có điều bọn họ lo xa rồi, nhưng bên này cũng không có mai phục gì, hai người cùng lên lầu, Bạch Khởi La chỉ chỉ chỗ gần đó: “Bên này hẳn là vị trí của sát thủ.”

Phùng Kiêu cúi đầu nhìn một chút, nói: “Kính vỡ do súng bắn, chắc người cũng bị thương.”

Hai người kiểm tra lại một chút, không tìm được đầu mối có lợi, đi xuống lầu thấy Tiến Minh và Lục Mỹ Lệ chờ ở dưới lầu, hóa ra bọn họ cũng tới.

Lục Mỹ Lệ: “Sao rồi?”

Phùng Kiêu nói ra thứ đã phát hiện, lúc này Từ Tiến Minh mở miệng: “Bây giờ tôi đi liên hệ với cha tôi, kiểm soát kỹ càng mỗi bệnh viện, chỉ cần hắn đếnbệnh viện xử lý vết thương, tên này đừng mong trốn được.”

Dừng một chút, còn nói: “Cả tiệm thuốc nữa, không có bất kỳ loạithuốc nào, hắn chỉ có thể nghĩ cách. Chỉ cần tên này có động tĩnh, thì chúng ta sẽ có cơ hội tìm được hắn.”

nói xong, xoay người rời đi.

Bạch Khởi La: “Người bạn này của anh nhiệt tình ghê nha.”

Phùng Kiêu nghiêng đầu nhìn Bạch Khởi La một cái, nở nụ cười: “Ba của Tiến Minh là Phó Thị trưởng thành phố Bắc Bình, tra người không khó.”

Lục Mỹ Lệ lại ở bên cạnh giễu cợt nói: “Nhiệt tình cái rắm á, chị thấy cậu ta sợ chọc phải rắc rối thì có, ba người chúng ta đều không thể xảy ra chuyện gì ở thành Bắc Bình, trong lòng cậu ta hiểu rõ điều đó mà.”

“Chị cả đừng nói đùa quá trớn, Tiến Minh không phải loại người như vậy đâu.” Phùng Kiêu cất súng vào.

Lục Mỹ Lệ cười một tiếng, lắc eo đi đến trước xe.

Bạch Khởi La nhỏ giọng nói: “anh cảm thấy, ai muốn giết tôi chứ? Là Chương cảnh trưởng phát hiện tôi nghe lén hả?”

Chuyện này rõ ràng là nhằm vào cô.

Phùng Kiêu: “không phải, nếu Chương cảnh trưởng biết thật, thì sẽ giết tôi, chứ không phải là giết em. Hẳn là chuyện khác đúng không?”

anh cợt nhả cười một tiếng, nói: “Chúng ta mới quyết định sơ sơ ngày cưới vào hôm qua, đến hôm nay đã có người muốn giết em. nói không chừng là người ái mộ tôi đó. Hoặc là, có người thà để em chết cũng không muốn chúng ta kết hôn. Hay cũng có thể vốn là kẻ thù của em? Tóm lại có quá nhiều khả năng.”

Phùng Kiêu vỗ vỗ bờvai Bạch Khởi La, nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu em chết thật, sẽ càng nhiều người mẻ đầu sứt trán. Cho nên chỉ cần tin tức em bị ám sát truyền ra, tôi tin rằng người muốn giúp em tìm hung thủ xếp hàng dài đến Thiên Tân vệ. Hơn nữa, hiếm có cơ hội như vậy, bao nhiêu người trông cậy vào chuyện thông qua việc tìm được hung thủ để nịnh bợ người cha lắm tiền kia của em đó. Dù sao em cũng phải cho người khác một cơ hội biểu hiện chứ?”

nói tới đây, đột nhiên Phùng Kiêu dừng lại, hình như anh nghĩ đến gì đó, trong nháy mắt đổi sắc mặt: “Chị cả quay lại nhanh!”

Lục Mỹ Lệ quay đầu nhìn về phía bọn họ, lập tức chạy lại ngay gần như không dừng lại.

Phùng Kiêu nhanh nhẹn bịt kín tai Bạch Khởi La, ôm cô ngã nhào xuống... “Ầm!”

Vụ nổ gần như xảy ra trong nháy mắt, Bạch Khởi La chỉ cảm thấy một luồng không khí ập đến, thanh âm chói tai đinh tai nhức óc, cô nhắm hai mắt lại thật chặt, cảm giác choáng vạng cực mạnh dâng lên, ngực cô phập phồng kịch liệt, trong miệng cảm thấy đắng chát. Cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy có người đang kéo cô.

cô dùng sức lắc đầu một cái, thử tỉnh lại, giọng nói hỏi thăm sức khỏe phảng phất như từ chân trời xa xôi truyền tới: “Mau dậy đi!”

Tiếng ông ông, nhưng cũng có thể mơ hồ nghe rõ anh nói gì.

cô mượn lực tay anh mà bò dậy, Phùng Kiêu kéo cô, cũng không để ý nhiều, lập tức chạy về phía Lục Mỹ Lệ.

“Chị cả, chị cả...”

Lục Mỹ Lệ cách xe gần hơn bọn họ một chút, bây giờ toàn bộ rơi vào hôn mê sâu, trên người cô ấy vì vụ nổ mà bị chút trầy da. Phùng Kiêu ôm ngang Lục Mỹ Lệ, quay lại: “đi tìm xe!”

Giọng anh rất lớn, nhưng chính bản thân anh chỉ có thể nghe tiếng mơ mơ hồ hồ, gần chỗ phát nổ, nên tai anh ù tạm thời.

Bạch Khởi La lập tức gật đầu, chẳng qua là không đợi cô tìm xe, Từ Tiến Minh cũng vì tiếng nổ dữ dội mà quay lại, hắn dứt khoát: “Tôi đi lấy xe ở sân bắn.”

Sân bắn ở ngoại ô vắng vẻ, Từ Tế Liêm lấy xe chạy như bay, hắn chọn bệnh viện Nghiễm Nhân gần đây. Lục Mỹ Lệ nhanh chóng bị đẩy tới phòng giải phẫu, Bạch Khởi La run rẩy ngồi trên ghế, lúc này tai cô đã khôi phục không ít. Lúc vụ nổ xảy ra, Phùng Kiêu không chỉ bịt kín tai cô, còn bảo vệ cô sít sao dưới người anh, cho nên gần như cô không bị thương chỗ nào.

“Tôi ở đây trông coi Lục Đại tiểu thư, các cậu cũng đi kiểm tra chút đi.” Từ Tiến Minh nói.

Nhưng dù làPhùng Kiêu hay Bạch Khởi La, cũng không trả lời, mà nhìn phòng giải phẫu.

hắn im lặng một chút, xoay người trực tiếp gọi bác sĩ đến.

Cũng may, hai người bọn họ không có gì đáng ngại. Phùng Kiêu không có tổn thương nặng nề, chẳng qua là màng nhĩ bị thương nhẹ, thính lực trong thời gian tớisẽ có vấn đề, nhưng cũng trong thời gian rất ngắn thôi, cao lắm là một hai ngày đã khôi phục. Vài vết trầy da trên người đều là chuyện nhỏ; mà Bạch Khởi La không bị gì, rất ít vết trầy.

Dù sao thì hai người bọn họ cách xe rất xa, tất nhiên cũng chịu ít ảnh hưởng.

“A La!”

Bạch Khởi La nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn về phía hành lang, Bạch Tu Nhiên vội vã chạy tới, bước chân vừa nhanh vừa vội vàng, ôm con gái vào trong ngực: “A La, con không có chuyện gì chứ? Có bị sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Hình như y nghĩ đến cái gì, lại nhanh chóng buông Bạch Khởi La ra: “Bác sĩ, bác sĩ...”

không đợi y nói xong đã bị Bạch Khởi La cắt ngang, giọng cô hơi khàn khàn: “Con không sao, là chị họ bị con liên lụy.”

cô lo lắng nhìn về phía phòng giải phẫu, chân mày vì lo lắng mà nhíu lại thật chặt: “Chị họ con chưa được đưa ra, ba, chị họ sẽ không sao, sẽ không sao đâu đúng không ba?”

thật ra thì trong lòng cô cũng cực kỳ bàng hoàng, trước mặt người ngoài thì còn có thể chống đỡ, nhưng cha ruột đang ở trước mặt lại khác. cô nắm cánh tay Bạch Tu Nhiên thật chặt, cắn môi: “Chị họ không sao đâu phải không?”

Bạch Tu Nhiên vội vàng vỗ lưng con gái để cô ngồi xuống, kiên định: “Con bé không sao, con tin ba, không sao đâu.”

Y lại vỗ Bạch Khởi La một cái, quả nhiên thấy cô tỉnh táo lại, y nhìn Phùng Kiêu, hỏi: “Cậu có sao không?”

Ngón tay Phùng Kiêu chỉ tai mình, giọng Bạch Tu Nhiên quá nhỏ, anh không nghe được.

“không nghe rõ!” Vì không nghe rõ nên giọng anh trở nên rất to.

Đúng lúc này, phòng giải phẫu tắt đèn, Bạch Khởi La đứng phắt dậy, mấy người họ lập tức tiến lên trước, bác sĩ vội vàng nói: “Mọi người đừng lo lắng, trên người cô ấy do vụ nổ dẫn đến vết thương nhẹ, không nghiêm trọng, cô ấy hôn mê chủ yếu là vì bị chấn động. Nằm viện một thời gian, nghỉ ngơi cho khỏe, không đến mấy ngày là có thể hết bệnh, chờ chút nữa đẩy bệnh nhân về phòng bệnh, các vị cũng có thể đi thăm cô ấy.”

Nghe đến đây, cuối cùng Bạch Khởi La cũng thở phào nhẹ nhõm, cô lập tức hỏi: “Vậy chị ấy đã tỉnh chưa?”

Bác sĩ: “đã tỉnh, các vị yên tâm.”

Bây giờ mới thật sự khiến người ta yên tâm.

Mà Từ Tiến Minh thể hiện rõ ràng nhất, hắn đúng là thở phào nhẹ nhõm, so với những người khác đơn thuần là quan tâm Lục Mỹ Lệ, hắn lại có thêm những thứ khác. Nếu Lục Mỹ Lệ xảy ra chuyện ở Bắc Bình, như vậy Lục đại soái tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Rất nhiều tai họa, rắc rối về sau không đếm xuể, thậm chí, có thể sẽ dẫn đến bị Lục hệ công kích. Cũng may, người không bị sao, dù người không bị sao, nhưng cũng không thể buông lỏng được, bây giờ việc cần kíp là sớm tìm được sát thủ và kẻ làm nổ bom, cho bọn họ một câu trả lời.

“Bên này không cần nhiều người như vậy, tôi cũng không ở lại thăm Lục Đại tiểu thư, tôi đến văn phòng cảnh sát một chuyến, tự mình dẫn người điều tra.”

hắn biết Phùng Kiêu không nghe rõ, nên giọng đặc biệt to, quả nhiên Phùng Kiêu mơ hồ nghe được sơ sơ.

“Được, cậu đi xử lý trước đi.” anh cũng không khách sáo.

Bạch Tu Nhiên nhìn lướt qua Từ Tiến Minh, mở miệng: “Cậu bảo Chương cảnh trưởng tự mình dẫn người điều tra.”

Dừng một chút, nói: “Cứ nói là tôi nói.”

Từ Tiến Minh nhếch miệng, nói dạ, xoay người nghiêm túc.

Bạch Khởi La cảm thấy logic này có vẻ không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ sâu, bây giờ cô lo lắng cho Lục Mỹ Lệ nhất, lập tức lôi kéo Phùng Kiêu, hai người cùng đi phòng bệnh.

Lúc này Lục Mỹ Lệ đã nằm ở phòng bệnh, cô nhìn mấy người tiến vào, lộ ra một gương mặt vui vẻ: “Dọa sợ mọi người rồi hả?”

Giọng cô cũng lớn dọa người, hình như vì không nghe được, nên tất nhiên là tăng cao âm lượng của mình.

Phùng Kiêu: “Cũng không đâu! Nếu không phải em thông minh, chị cả chị có thể trở thành một nắm đất nhỏ rồi.”

Hai người đều gào lên mà nói! Có điều, Phùng Kiêu đúng là không khách sáo.

Bạch Khởi La: “...... Biết chém gió ghê!”

Tai Phùng Kiêu không tốt, nghe không rõ, quay đầu hỏi: “Gì?”

Bạch Khởi La gào: “không có gì! Mọi người không sao thì tốt rồi!”

Bạch Tu Nhiên tựa ở cửa, thấy ba người bọn họ “Gào tới gào lui”, lộ ra một nụ cười yên tâm.

*******

Đêm khuya.

Xe lửa xình xịch vào trạm, Bạch Tu Nhiên khoác áo chờ ở trạm xe, gió thổi nhẹ qua, thổi vào khiến y đang chỉn chu có phần xốc xếch, y đẩy đẩy cái gọng vàng của mắt kiếng, ánh mắt thâm thúy.

Cuối cùng xe lửa dừng lại, một hàng vệ binh mở đường, giày ủng đạp trên đất vang rầm rập, đứng nghiêm ngay ngắn.

Trong không khí nghiêm túc, một người trẻ tuổi khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đi xuống xe lửa, toàn thân hắn mặc quân trang, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn vạm vỡ mang theo vẻ lạnh lùng.

Bạch Tu Nhiên mỉm cười tiến lên: “Thiếu soái!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện