Edit: Anita

IMG

IMG

IMG

IMG

IMG

IMG

IMG

Cũng có thể là chính là bởi vì như thế, nên chờ lúc Bạch Khởi La chuẩn bị ra khỏi cửa, Bạch Tu Nhiên lập lại câu hỏi lần nữa: "Biết gọi ai đưa về không?”

Bạch Khởi La: "........."

cô cúi đầu nhìn mình, chiếc váy xòe caro xanh trắng, đầu búi trái đào, trên người mang chiếc túi xách đung đưa, một tay cầm phích nước nóng, tay kia cầm cà mèn chứa điểm tâm sáng............ Lại thêm câu hỏi của cha ruột cùng với bộ dạng như đi du xuân của con gái, cả nhà này từ già đến bé, lạ thường chỉ có thêm chứ không thiếu.

cô cười khanh khách cam đoan: "Con nhất định sẽ bảo Phùng Kiêu đưa con về, nếu anh ấy không chịu đưa con về, con sẽ đánh gãy chân của anh ấy, cha thấy có được không?”

Bạch Tu Nhiên lúc này mới nở nụ cười, đi cùng con gái bước ra cổng. Quay đầu lại nới với đội trưởng mập đang đi cùng bọn họ: “Lúc anh quay về, tìm cách treo thông cáo kèm tiền thưởng tiền thưởng là tôi chi. Nếu ai có thể cung cấp manh mối, chỉ cần là đúng sự thật, liền thưởng một trăm đồng; đầu mối quan trọng thưởng năm trăm đồng; hỗ trợ bắt kẻ bắt cóc, thưởng một ngàn đồng; nếu có thể đem người đưa đến trước mặt của tôi, vẫn còn là người sống, thì sẽ thưởng năm ngàn đồng.”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người nghèo bình thường có một trăm đồng đó, nếu sống tiết kiệm thì có thể sống hơn nửa năm. Ngay cả đối với bọn họ mà nói, cũng không ít nha, dù bọn hắn công tác ở tổng cục cảnh sát, tiền lương một tháng cũng chỉ có sáu mươi đồng mà thôi.

Nếu là năm ngàn... Mẹ kiếp, đủ để bọn họ không làm việc mười năm!

Thợ săn tiền thưởng trong thành Bắc Bình mặc dù không nhiều như Đại Thượng Hải, nhưng cũng khôngphải số ít. Hơn nữa số tiền thưởng lớn như thế, thợ săn tiền thưởng khắp nơi trong cả nước đều thèm muốn, tất nhiên sẽ lập tức tề tụ đến thành Bắc Bình.

Sắp tới đây, ở thành Bắc Bình này, đúng là sắp nhộn nhịp lắm đây.

"Đương nhiên, nếu các vị ở đây có nguồn tin gì xác thực, thì phần thưởng cũng y như thế. không có lí do gì người thường được thưởng mà các vị lại không, tôi là một người luôn giữ chữ tín.” Bạch Tu Nhiên am hiểu lòng người rất sâu, những cảnh sát ở tổng cục cảnh sát này đều nhận biết không ít tam giáo cửu lưu (*), dễ dàng nhận được tin tức hơn, nên đương nhiên y không loại bọn họ ra khỏi cuộc chơi rồi.

(Đủ mọi hạng người)

“Tuyến tình báo bên chúng tôi cũng được tính?”

Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Tất nhiên."

"Bạch phó giám đốc ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để điều tra việc này, cho lệnh thiên kim cùng Lục đại tiểu thư một câu trả lời công bằng. tuyệt đối không để cho những kẻ gây nguy hiểm cho xã hội như bọn chúng tồn tại."

Bạch Tu Nhiên: "Vậy làm phiền mọi người rồi."

Bạch Khởi La yên lặng nhìn sĩ khí của bọn họ không ngừng tăng vọt, hận không thể lập tức lao ra tìm tin tức, trong lòng yên lặng cảm khái: thật đúng là, dưới phần thưởng to tất sẽ có kẻ anh hùng liều mạng. Cho dù ở thời đại nào đi nữa thì tiền luôn có tác dụng riêng của nó.”

Cũng khó trách vì sao tuy ba cô không phải ở vị trí cao nhất nhưng lại luôn được mọi người vây quanh như một vầng trăng chói sáng nhất.

Có tiền có thể sai quỷ khiến ma

"Tiểu thư mời sang bên này."

Quản gia bung dù che, đem Bạch Khởi La đưa lên xe, sau đó đặt ô sang bên cạnh, "Tiểu thư đi đường nhớ chú ý an toàn."

Xe rất nhanh liền lái ra khỏi Bạch gia chạy đến bệnh viện, Bạch Khởi La cũng không cần bọn họ đưa vào bên trong, tự mình bung dù bước nhanh vào khu vực bệnh viện.

nói thật, cô tuyệt đối không muốn bị ánh mắt nhìn như nhìn tội phạm của mọi người, khi bị nhiều cảnh sát bao quanh đưa vào bên trong, ngoại trừ lúng túng ra, cái đáng ngại hơn chính là trên tay mỗi người còn mang theo 1 bịch sữa bò, quỷ dị không thể giải thích.

Mắt thấy Bạch Khởi La vào khu vực bệnh viện, đội trưởng mập lấy ra "Tiền ăn sáng" mà quản gia nhét vào trong tay của hắn - - Hai trăm đồng.

hắn lấy ra một trăm trong đó, đưa cho gã gầy đứng bên cạnh: "Tiền này mọi người chia nhau ăn sáng, một trăm còn lại để tôi giữ, khi chuyện này xong, mấy anh em mình tập trung lại cùng nhau ăn uống ca hát.”

Gã gầy úi chà một tiếng, chà chà tay, lần này bọn họ đến đây có ba chiếc xe, tổng cộng mười hai người, loại đội trưởng ra thì mỗi người được đến hơn chín đồng đó!

Đừng nói bữa sáng, đến Phúc Môn Lâu ăn một bữa no nê cũng dư sức.

Mua một bữa sáng, một xu là đủ rồi!

hắn cảm khái: "Bạch gia thật đúng là giàu nứt đổ đố vách."

Đội trưởng mập đốt điếu thuốc, thấp giọng nói: "Bên phía nhà tôi có chút tin tức nội bộ, bây giờ còn chưa được đưa ra ngoài đâu. Nghe nói bên Tây Trực Môn muốn xây thêm một đường dành cho tàu điện ngầm, cậu có biết nhà máy sản xuất xà phòng thơm của Bạch Tu Nhiên kia chứ? Con đường đó khôngcần biết xây thế nào đều cũng sẽ dính ngay nhà máy của y. Nếu mang tin tức này đến cho y, cậu nghĩ xem..."

Người gầy kinh ngạc: "Nhà máy xà phòng đó cực kì ăn nên làm ra, là cây rụng tiền đó, hiện tại mười nhà đã có chín nhà đều dùng xà phòng thơm cùa nhà bọn họ, nguồn tiêu thụ rất tốt đó Nhà máy có lợi nhuận như thế chắc chắn không dễ dàng chuyển đi đâu. Phải bồi thường bao nhiêu tiền nhà bọn họ mới đồng ý chứ?”

Đội trưởng mập gật đầu: "Nếu không tại sao thì thiên hạ lại đồn người ta biết kiếm tiền, lại còn tốt số chứ. Đúng là thần tài trời sinh mà. Hơn nữa Lục hệ và còn có người ở phía Nam bên kia ngừng cho người xuống nịnh nọt lấy lòng. Thị trưởng ở thành phố của chúng ta hoàn toàn không dám cưỡng chế bọn họ di dời nhà máy đâu, nếu không, thực sự sẽ đem vị thần tài sống kia đẩy đi nơi khác. Cho nên đến lúc đó Bạch gia còn không phải muốn bồi thường bao nhiêu tiền thì thị trưởng của thành phố sẽ chi bấy nhiêu đấy sao.”

Hai người đang lo bàn việc kiếm tiền nên cũng không vội rời đi.

Nhưng trong bệnh viện luôn tuân thủ quy định của pháp luật và duy trì hòa bình thế này tự dưng xuất hiện một loạt cảnh sát lấm la lấm lét thì thầm trong sân, xe chận cửa ra vào, tóm lại là làm cho người ta cảm thấy người ta là không biết ra sao.

"Đô, đô!"

âm thanh kèn xe vang lên dồn dập

Đội trưởng mập nhíu mi quay đầu: "Đ.m thằng nào muốn chết mà ấn kèn…”

hắn lập tức biểu diễn tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt mà không cần nháy mắt ngay lập tức: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay. Mọi người mau lên xe, lên xe mau, đừng cản đường đi của mọi người.”

Đó là xe chuyên dụng của phủ Thành, trên xe là Dương thư kí trưởng cùng với Lục thiếu soái của Phụng Thiên.

không thể trêu vào, không thể trêu vào.

"Thiếu soái, về chuyện của Lục tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thích đáng, tuyệt đối sẽ làm cho ngài cùng Lục đại soái vừa lòng."

Lục thiếu soái thản nhiên: "Chị cả của tôi bị thương, chúng tôi không thể vừa lòng bất cứ chuyện gì.”

Dương thư kí trưởng tiếp tục cười theo, "Chúng tôi tất nhiên hiểu tình cảm sâu đậm giữa hai chị em ngài, cho nên cảm thấy tiếc nuối sâu sắc. Cũng chính bởi vì tiếc nuối, mới càng phải sớm ngày tìm được kẻ thủ ác, trả lại cho Lục tiểu thư một công bằng hợp lòng người.”

Lục thiếu soái đẩy cửa xe ra, quay đầu nói: " một khi đã như vậy thì làm phiền rồi. Dương thư kí trưởng không cần đưa tiễn thêm nữa.”

hắn cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng bước vào cửa bệnh viện cùng sĩ quan phụ tá phía sau.

Dương thư kí trưởng xấu hổ, gã... Cũng đến thăm bệnh mà!

hiện tại nên làm sao bây giờ?!

Nhưng Lục thiếu soái cũng không quan tâm đến lòng của gã đang nghĩ những gì, nhanh chóng lên lầu, vừa đi tới cửa đã nghe được tiếng cười đùa từ bên trong truyền ra. hắn nhìn qua song cửa sổ nhỏ, từ vị trí này nhìn không thấy chị của hắn đang làm gì, nhưng lại có thể nhìn ấy một cô gái trẻ đang hoạt bát như nắng sáng.

cô gái trẻ vóc dáng không thấp, gương mặt trái xoan nhỏ gọn, đôi mắt long lanh trong suốt, môi hồng răng trắng, xinh đẹp tinh xảo. Mà cô lại vừa giống vừa lại không giống như bức tượng trẻ con bằng gốm sứ, bởi biểu hiện trên mặt cô luôn cực kì sinh động.

Lúc này Bạch Khởi La đang không ngừng diễn tả lại 2 hình ảnh, một là chính cô ngơ ngác không tin nổi với các loại thao tác sáng sớm hôm nay của ba cô.

cô đóng giả Bạch Tu Nhiên sinh động như thật: "Bảo Phùng Kiêu đưa con về, biết về bằng cách nào không?”

Vừa nói xong, lập tức quay đầu lại diễn vẻ ngoan ngoãn gật đầu: “Bảo Phùng Kiêu đưa con về, anh ta không đưa con sẽ đánh gãy chân anh ta.”

Lục Mỹ Lệ không kiềm được bật cười thành tiếng, không ngừng đập tay lên giường: "Má ơi, cười chết chị rồi!"

"Treo giải thưởng, tôi trả thù lao." Bạch Khởi La chống nạnh, làm ra bộ dáng đại gia thổ hào: "Đành chịu thôi, cái nhà tôi có là rất nhiều tiền."

Lục Mỹ Lệ mới không tin đâu, cô sẳng giọng: "Cái này là em nói oan cho ba em nè, chị mới không tin dượng ấy sẽ nói câu này, đoạn này là em tự nói đúng không.”

Bạch Khởi La phì cười, giơ ngón tay cái: "Chị họ anh minh."

Lục Mỹ Lệ đắc ý dương dương: "Chuyện gì của ba em mà chị không biết đâu chứ, dượng ấy là người có ăn học, làm gì có chuyện dượng ấy kiêu ngạo ầm ĩ như thế, tính cách dượng ấy không phải luôn thanh cao nhã nhặn, khí chất cao quý sao? nói như vậy mới là lạ đó.”

Bạch Khởi La: "Chị họ mới không phải là người hiểu ba em nhất đâu, em mới là người hiểu ba em nhất nhé. Nếu không tin thì chị nói thử xem, chị còn hiểu ba em cái gì nè.”

Lục Mỹ Lệ: "Ai ôi, em thách đấu với chị á? Chị..."

Lục thiếu soái như có như khẽ cong cong khóe môi, đưa tay đẩy cửa, ngắt ngang lời Lục Mỹ Lệ định nói.

Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Lục thiếu soái yên lặng nhìn hai cô gái trước mặt, tầm mắt dừng ở trênngười Bạch Khởi La.

Bạch Khởi La bị người ta cắt ngang câu chuyện, giọng điệu có chút không tốt: "anh đến tìm ai?"

trên người Lục thiếu soái mặc y phục thường ngày, nên Bạch Khởi La hoàn toàn không nhận ra.

hắn đi thẳng đến và ngồi xuống bên cạnh giường: "hiện tại sao rồi?"

Lục Mỹ Lệ cười dừng không được, cô lắc đầu nói: "không sao rồi, em không thấy chị hoàn toàn bình thường đấy sao!”

cô lại cảm khái: "Em xem, chị đã nói, thân thích là phải thường xuyên qua lại, ít gặp mặt nhau quá nên em họ cũng không nhận ra em luôn rồi kìa.”

Lục Mỹ Lệ thân thiện giới thiệu hai người với nhau: "A La, đây là anh họ Thanh Hòa của em đó. Các em ít gặp nhau nên em không nhớ đúng không? Thanh Hoà nhìn xem, có phải em họ A La của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp không?”

Bạch Khởi La hoảng hốt nhớ ra, Lục Hiếu Lệ, tên tự là Thanh Hòa, thiếu soái của Lục hệ!

Là con một của Lục đại soái!

Là người anhllhọ nổi tiếng trong truyền thuyết!

Má ơi, làm cô còn tưởng rằng là một anh chàng trai lơ khác của Lục Mỹ Lệ chứ!

Bạch Khởi La khách sáo chào hỏi: “Chào anh họ.”

cô buông phích nước nóng xuống, thập phần thục nữ, giống như người biểu diễn cực kì sống động vừa rồi không phải cô.

Lục thiếu soái gật đầu chào cô, cũng không thân thiện.

Lục Mỹ Lệ véo em trai mình: “Em đó, đừng có trưng cái mặt khó khăn kiểu đó ra, làm em họ sợ thì phải làm sao bây giờ?"

Lục thiếu soái hơi hơi nhíu mày, cảm khái: " Chị, lỗ tai của chị hết xài được rồi à?"

Giọng vốn đã lớn, hiện tại lại còn hét to đến điếc tai.

Lục Mỹ Lệ: "Rồi sao nào? Chê chị lớn tiếng à!" cô hừ một tiếng, không hài lòng: "Bởi chị nói em đó, em ngay cả tiểu Ngũ cũng không bằng, em có thấy mỗi khi chị nói gì với cậu ấy, cậu ấy cũng đâu có chê bai gì chị. Em là em ruột mà còn không bằng người ta, thật sự là vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi mà!"

Lục thiếu soái: "...... Chị à, chị dùng sai thành ngữ rồi."

Lục Mỹ Lệ vỗ một cái bốp lên lưng hắn, ồn ào: "Em còn dám chê chị nữa hả!"

Lục thiếu soái ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Khởi La, quay đầu nói: "Lỗ tai của lão Ngũ cũng bị thương giống chị nên đương nhiên ai có thể chê ai.”

Lục Mỹ Lệ: "Nhưng A La cũng đâu có chê chị!”

Lục thiếu soái lại liếc nhìn A La lần nữa, nói: "Được rồi, chỉ có em là chê chị thôi."

Lời này lại đổi lấy hai bàn tay nghe đôm đốp, nhưng Lục thiếu soái dường như cũng không thèm để ý lắm.

Bạch Khởi La: "Chị họ, hai người ngồi chơi, em đi lấy phích nước nóng về cho chị."

cô mang phích nước nóng bước ra ngoài, cũng không nói gì thêm với Lục thiếu soái.

Điều kiện tiên quyết để Bạch Khởi La thân cận với người khác, chính là người nọ có chung hoàn cảnh sống với mình, họ tôn trọng trung thành lẫn nhau nên đương nhiên cảm thấy là người một nhà. Nhưng Lục thiếu soái thì lại khác, trước kia bản thân cô không có một người anh họ nào, cho nên người này đối với cô mà nói chính là một người xa lạ đến không thể xa lạ hơn.

nói đúng hơn là, cô đối với người thân thì lách chách nói không ngừng nhưng với người xa lạ thì cứ như nữ thần cao lãnh, tính cách cách xa như hai thái cực.

Trừ phi loại người tự mình chạy đến làm thân, da mặt dày đến bất trị, liều mạng chạy đến làm quen như Phùng Kiêu, nếu không Bạch Khởi La tuyệt đối sẽ không có khả năng trở thành bạn với người chỉ mới quen trong khoảng thời gian ngắn.

"A La!"

Bạch Khởi La vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phùng Kiêu đang bước lên lầu, cũng không biết từ khi nào thì mình từ "Bạch tiểu thư" biến thành "A La", cho nên mới nói đối với loại mặt dày tự cho là người quen kiểu này, thì bạn cũng phải bó tay thôi.

"Sao phải để em múc nước? Để anh, để anh.”

Bạch Khởi La nhìn theo anh đi vào phòng chứa nước, cô cũng bước theo, lúc này trong phòng cũng không có người, cô do dự một chút, mới nói một cách nghiêm túc: "Cảm ơn anh."

Phùng Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn Bạch Khởi La, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy cô đang nói cái gì, móc móc lỗ tai, hỏi: "Em nói gì?"

Bạch Khởi La cất cao thanh âm thêm vài phần: "Cảm ơn anh!"

Phùng Kiêu tiếp tục ngoáy lỗ tai: "Thôi, em đừng nói nữa, anh vốn đã điếc rồi, nếu không nói lớn tiếng thì không nghe được, đã vậy giọng em cứ như con mèo kêu ấy..."

Bạch Khởi La nghiến răng kèn kẹt, lại muốn đánh người làm sao bây giờ!

cô hít một hơi thật sâu, tự nói với mình rằng không thể dùng phích nước nóng đập lên đầu của anh ta, cất tiếng lớn hơn ban nãy: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh!"

Phùng Kiêu rốt cục bật cười, anh nhướng nhướng mày, nghiêm trang nói: "không cần cảm ơn."

Dừng một chút, còn nói: "Chuyện nên làm."

Bạch Khởi La: "không có gì gọi là chuyện nên làm, tóm lại vẫn là cám ơn anh."

Phùng Kiêu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Nếu như em đã chân thành cảm ơn anh như thế, vậy thì hôn anhvài cái đi? Hôn nhiều là cảm ơn nhiều, chứ cảm ơn suông kiểu đó thì đâu có ích lợi gì…”

Bạch Khởi La vung chân đạp tới: "Hôn nè, hôn nè, hôn cái đầu anh nè!"

Phùng Kiêu lắc mình né tránh chạy ra khỏi phòng, làm cú đạp của cô rơi vào khoảng không.

Phùng Kiêu chậc chậc: "Úi chà? Công lực giảm hẳn rồi nha?"

Bạch Khởi La xắn tay áo: "Phùng Kiêu, hôm nay nếu tôi không đạp chết anh, tôi sẽ theo họ anh!"

"Úi úi úi? Nhanh như thế đã muốn theo họ chồng rồi sao? Ở quê anh vẫn chưa cập nhật được tập tục này nha!"

Bạch Khởi La tức giận đến bốc hơi, cô vung nắm đấm tới, Phùng Kiêu hơi nghiêng đầu chạy trốn, "Lại đánh không trúng nữa kìa!"

"Phùng Kiêu!" Giọng nam trầm thấp vang lên, Lục thiếu soái chẳng biết đứng ở cửa phòng bệnh lúc nào, gương mặt anh ta lạnh lùng: "Cậu bớt tìm đường chết có được không? Nơi này là bệnh viện, đừng càn quấy."

Phùng Kiêu khẽ chau mày, cười: "Tôi càn quấy chỗ bào chứ, đây không phải là do vợ tôi muốn biểu hiệncái gì gọi là thân mắng là yêu sao?... Ui da."

Bạch Khởi La vung chân giẫm mạnh lên chân anh, mặt của anh lập tức méo xệch đi: "Em đối xử với ân nhân cứu mạng của em như vậy sao!"

Bạch Khởi La ha ha một tiếng, đoạt lấy phích nước, bước ngang qua Lục thiếu soái đang đứng, đi thẳng về phòng bệnh.

Nếu không phải tầng này tất cả đều là nhà một gian, gần như không có người nào ngụ ở đây, cô cũng sẽ không đánh nhau với Phùng Kiêu ở hành lang như thế này.

Bạch Khởi La: "Chị họ có muốn uống nước không?"

Lục Mỹ Lệ: "không cần."

cô ấy nhìn lướt qua Phùng Kiêu, cười nói: "Chị không sao rồi, các em cũng không cần ở lại đây làm gì, đira ngoài chơi một vòng đi. Sắp tới tiểu Ngũ còn phải trở về Phụng Thiên. hiện tại không thừa dịp để ở chung bồi dưỡng cảm tình nhiều nhiều một chút, đợi tương lai kết hôn thì hai đứa sẽ bỡ ngỡ lắm. Chẳng lẽ còn muốn bắt chước chị với ông chồng oan gia của chị sao?"

Nhắc tới chuyện này, Bạch Khởi La hỏi: "không phải anh ta đang ở Bắc Bình sao? Sao lại không tới thăm chị?"

Chỉ là vừa hỏi xong, Bạch Khởi La đã cảm thấy mình đúng là không biết ăn nói, cô có chút xấu hổ, nhẹgiọng: "Chị họ, em không ý gì khác,em..."

Lục Mỹ Lệ ngược lại không có vấn đề: "Em xem em đó, chị còn không thèm quan tâm thì em lo lắng làm gì. Khuya hôm trước anh ta còn mang con đào hát của anh ta quay về Phụng Thiên trong đêm rồi. Có chị ở đây mà anh ta còn dám dắt tình nhân anh ta đi trước mặt chị, đây không phải là đánh mặt chị sao? Em nói xem nếu lỡ gặp phải, thì mặt mũi của chị phải đặt ở chỗ nào đây?"

"Em có cảnh cáo anh ta rồi, tối nay anh ta sẽ tới." Lục thiếu soái đột nhiên mở miệng.

"Fu*k. Em kêu anh ta đến làm gì, chị thật sự một chút cũng không muốn nhìn thấy anh ta, bảo anh ta đến chăm sóc chị còn không bằng bảo Triệu khanh xuân đến còn hay hơn? Tối thiểu còn có thể hát cho chị nghe."

Lục thiếu soái không tán thành nhìn chị của hắn, nhưng Lục Mỹ Lệ mới lười quan tâm hắn đang nghĩ gì, quay đầu lại nói: "Tiểu Ngũ, mau mang Khởi La đi chơi đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ chị làm gì. đimột chút đi, à đúng rồi, Thanh Hà, em cũng đi luôn đi. Lát nữa Triệu khanh xuân sẽ tới thăm chị, em ở chỗ này không được tiện lắm."

Tiểu tam phiên bản nam lên sàn diễn, quả thật bọn họ lưu lạikhông tiện.

Mọi người cùng nhau bước xuống lầu, Lục thiếu soái nói: "Tiễn tôi một đoạn đi."

Phùng Kiêu: "Cậu có cần nói văn tắt đến vậy không? Nghe giống như cậu muốn bảo tôi đưa cậu đi gặp diêm vương vậy. Đưa cậu đi đâu mà chẳng được nhưng cậu muốn đi đâu vậy?"

Lúc này ngoài cửa đã có những hạt mưa rơi lất phất, anh dựa ở trên cửa xe, lắc lư chìa khóa, như cười như không nói: "Cậu muốn đi gặp ba cô ấy, hay là đi gặp ba tôi đây?"

Lục thiếu soái: "Ba cậu."

Phùng Kiêu nhíu mày: "Vậy không được rồi, sáng nay ba tôi đã ngồi xe lửa quay về Phụng Thiên. Đây không phải là do nghe nói tối qua cậu đến đây sao? Ông ấy lười gặp cậu, nên suốt đêm thu dọn hành lý, sáng nay đã khởi hành sớm rồi. Cậu xem lại cách làm người của mình đi, cũng có hơn gì tôi đâu. Sao rồi? Cha ruột tôi thì cậu không thể gặp rồi, hay đến gặp nhạc phụ tôi nhé? Dù sao cậu dến đây rồi thìkhông gặp người này thì gặp người kia cũng vậy thôi.”

Lục thiếu soái: "Tôi gặp dượng họ tối qua rồi, vậy cậu đưa tôi về khách sạn Bắc Bình đi."

Phùng Kiêu: "Vậy được, đi thôi."

Lục thiếu soái cùng sĩ quan phụ tá ngồi ở ghế sau, Phùng Kiêu cười nói: "A La, em nói xem hai chúng ta có giống vệ sĩ của cậu ta hay không?"

Bạch Khởi La: "anh ngậm miệng thì không ai nói anh câm đâu."

không ngừng nghe anh ta lầm bầm lầu bầu suốt, nghe riết đau cả đầu.

Xe rất nhanh đậu ở trước cửa khách sạn Bắc Bình, Lục thiếu soái bước thẳng xuống xe, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, hắn quay đầu lại nói: "Chú ý an toàn."

Lời này là nhìn Bạch Khởi La mà nói, Bạch Khởi La kinh ngạc một chút, nhưng vẫn trả lời nhu thuận: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh họ quan tâm."

Lục thiếu soái đem cánh tay khoát lên trên xe, hắn khẽ gật đầu, nói: "Cậu lái xe cũng cẩn thận, chăm sóc em họ cẩn thận.”

Phùng Kiêu nổ máy xe, ý bảo hắn đem cánh tay buông xuống, trêu chọc: "Đừng diễn vai người anh họ ôn nhu gì đó. A La à, cậu ta nịnh bợ em, quan tâm em là muốn dụ dỗ ba em đến Phụng Thiên đó, em đừng tin cậu ta."

Lục thiếu soái cảm thấy nếu không phải có mặt Bạch Khởi La, hắn thực sự sẽ đánh cái gã lưu manh miệng mồm không biết điểm dừng này.

Bạch Khởi La chớp mắt nghiêng nghiêng đầu, giống như một bảo bối đang cực kì tò mò, Lục thiếu soái nhếch miệng, mắng: "Cút mau."

Phùng Kiêu nhún nhún vai, cười nói: "Thẹn quá thành giận ha! đi đây!"

Xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, Lục thiếu soái đứng ở cửa khách sạn, khóe miệng cong cong.

"đã sớm nghe đại danh của Bạch tiểu thư, nhưng lời đồn đãi thật đúng là hại chết người, không ngờ Bạch tiểu thư lại tốt như thế." Có lẽ là nhìn thấy Lục thiếu soái nhìn theo xe ngơ ngẩn cả người, nên sĩ quan phụ tá đi theo hắn đã lên tiếng.

"Cậu cảm thấy cô ấy tốt?" hắn chậm rãi mở miệng.

“không phải sao? Dáng vẻ xinh đẹp, gia thế khủng, tuy người bên ngoài đồn rằng là tính tình cô ấy kém một chút, nhưng theo thuộc hạ thấy, thực ra cô ấy rất tốt tính. Là một đại tiểu thư hoạt bát lanh lợi, thìcó chút xíu bướng bỉnh cũng có sao đâu. Người vừa đơn thuần vừa đáng yêu, rất tốt, hoàn toàn khônggiống như lời đồn đại khoa trương ở bên ngoài. Bởi thuộc hạ nói mà, sao đại soái năm xưa lại muốn cưới Bạch tiểu thư về làm vợ kế của ngài chứ? Ngài xem đó, ánh mắt của đại soái thực độc đáo.”

Lục thiếu soái đột nhiên liền lạnh như băng nhìn về phía sĩ quan phụ tá, gằn từng tiếng: "Chuyện này, đừng bao giờ nhắc lại."

Sĩ quan phụ tá nói xong cũng lập tức nhớ tới quan hệ giữa bọn họ, lập tức cúi mắt xuống: "Thực xin lỗi, thiếu soái, là tôi lắm mồm."

Gã trực tiếp tát vào mặt mình một cái, tiếp tục nói: “Cái miệng thối này của tôi đúng là ăn nói hàm hồ, sau này sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.”

Lục thiếu soái nghiêm túc nói: "Lão ngũ cùng em họ đính hôn là gia trưởng hai bên nghị định, là mối duyên trời tác hợp, ngậm chặt miệng lại cho tôi, bất kể là tôi hay bất cứ ai, tôi đều không muốn bọn họ nghe được mấy câu chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu cũ rích này. Câu nói đùa vô căn cứ của mấy năm trước, cần gì phải nhắc lại. Hơn nữa, lúc đó dượng họ đã cự tuyệt mối hôn sự này, như thế mọi chuyện đã chấm dứt từ đó. Dượng họ nhìn trúng lão Ngũ, tất nhiên dượng ấy có lý do riêng của mình Lão ngũ là anh em của tôi, Bạch Khởi La là em họ của tôi, trước kia bọn họ không biết chuyện này, thì sau này cũng không cần biết. một khi đã như vậy, thì cần gì nhắc lại để quấy rối sự bình yên của tất cả mọi người Tự dung đi rước phiền phức cho mình."

" Dạ, thuộc hạ biết rồi."

Lục thiếu soái xoay người: "Lên lầu đi."

******

Xe lái đi xa, Bạch Khởi La xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chăm chú, nói: "anh họ của tôi sao cứ nhìn theo như khúc gỗ vậy."

Phùng Kiêu: "Quân nhân mà, ai chẳng có kiểu đứng như thế.”

Bạch Khởi La trực tiếp phản bác: "anh cũng là quân nhân mà, anh đâu có giống thế."

Phùng Kiêu ủy khuất chít chít: "Đứng kiểu đó mệt mỏi lắm nên tôi mới dựa một lát thôi mà, vả lại chung quanh có ai ngắm tôi đâu, chứ em nhìn kĩ em sẽ thấy, tôi đứng còn thẳng hơn anh ta nữa ấy.”

Bạch Khởi La hầm hừ một tiếng, "Khoác lác!"

cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: "anh không đưa tôi về nhà mà lái đi đâu vậy?”

Con đường này nhìn qua rất xa lạ.

Phùng Kiêu cười nói: "Đến bây giờ em mới phát hiện không phải đường về nhà à, đây không phải là bắt cóc em đem đi bán sao?"

Bạch Khởi La lườm anh một cái: "Nhàm chán!"

Câu nói đùa đó không buồn cười chút nào.

Phùng Kiêu nhì thấy cô không thèm để ý tới anh, nghiêng đầu nhìn cô: "Em liếc nhìn tôi một cái đi, liếc một cái thôi mà, tôi sẽ mang em đi đến một nơi đặc biệt, bảo đảm em vừa lòng."

Bạch Khởi La lười biếng quay đầu, qua loa lấy lệ liếc mắt nhìn anh: "nói đi."

Phùng Kiêu bật cười: "Em cũng quá qua loa lấy lệ rồi."

Tuy nói như thế, nhưng anh cũng nói tiếp: "Chúng ta đi phá địa bàn của họ Chương.”

Bạch Khởi La: "Hả?"

Lập tức tinh thần của cô tỉnh táo hẳn lên, hai tròng mắt sáng lấp lánh: "nói, nói, nói nhanh lên!"

Phùng Kiêu cảm khái: "Cho nên mới nói, chỉ có đánh nhau mới có thể kích khởi hứng thú của em?”

Bạch Khởi La lắc đầu: "không phải, không liên quan đến việc đánh nhau, là do tôi chướng mắt tên tiểu nhân ác độc, hèn hạ vô sỉ, người người đều muốn giết kia thôi.”

Phùng Kiêu phì cười: "Tốt lắm, nữ hiệp, bây giờ chúng ta đi tìm một chỗ cải trang giả dạng trước. Sau đó chúng ta đến sòng bạc ở khu Đông. Tôi biết ông chủ đứng sau sòng bạc đó là Chương cảnh trưởng. Chúng ta đến đó phá quán thôi.”

Bạch Khởi La tỏ vẻ hết sức hài lòng đối với hoạt động giải trí này, nhưng cô cũng cảnh giác: "Có thể gây thêm phiền phức gì cho cha tôi không? Tôi không biết bọn họ sẽ làm gì."

Phùng Kiêu lại rất bình tĩnh: "Ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông, dựa theo tính cách của ba em nhất định sẽ đợi đến hôn lễ mới hành động. Dù sao, hôn lễ hoàn thành thì dì nhỏ của em mới càng danh chính ngôn thuận thừa kế gia sản của Chương cảnh trưởng. Tuy nói trên luật pháp bọn họ có hôn thú làm chứng, nhưng theo phong tục thì vẫn phải làm lễ thành hôn xong mới được tính. Ko cần suy nghĩ, đợi hôn lễ hoàn thành mới có thể ra tay.”

Bạch Khởi La: "...... Ba tôi đã nói gì với anh?"

Phùng Kiêu: "Cũng không nói gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy đoán của tôi. Cho nên, chúng ta nên khởi động làm nóng tạo đà cho bọn họ trước mới phải. Những tên cướp bởi vì xuất hiện mâu thuẫn ở địa bàn của Chương cảnh trưởng, nên mới nhân lúc kết hôn sẽ xuất hiện bắt cóc Chương cảnh trưởng, hại chết hắn để trả thù. Em cảm thấy nội dung vở kịch này có phải càng hợp lý hay không?"

Bạch Khởi La nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Cho nên, tiếp theo chúng ta phải đóng vai ăn cướp?"

Phùng Kiêu bật cười: "Thế nào? Bất ngờ không? Hưng phấn không?”

Bạch Khởi La: "......"

anh mỉm cười: "đã lâu tôi không được trổ tài rồi, đây là thời điểm để tôi thi triển tài năng!”

Bạch Khởi La: "......"

Tên ba hoa này… Có đáng tin không đây? Nhưng, cô thậm chí có chút, có chút chút... Hưng phấn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện