Editor: Linh KimChuông tan học vang lên, giáo viên ở trên bục giảng lại kéo dài thêm năm phút, sau khi nói xong một loạt đề bài, lúc này mới ôm sách vở rời khỏi phòng học.Ngôn Hi từ chỗ ngồi đứng lên vặn eo một cái, sau đó mới đem đồ đạc trên bàn thu thập một chút, một bên cùng Ngôn Cẩn bàn bạc giữa trưa hôm nay muốn ăn cái gì.Ngôn Cẩn cắn môi suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Em muốn đi nhà ăn số bốn ăn sủi cảo chưng nấm.”Ngôn Hi sủng nịnh cười nói: “Được hôm nay chúng ta liền đi nhà ăn số bốn.”Lúc này học sinh lớp ban nhất đều đã đi ra ngoài, lớp khác phỏng chừng cũng như vậy.Ngôn Hi lúc này mới chuẩn bị lôi kéo Ngôn Cẩn cùng đi nhà ăn.Chỉ là ngay lúc này, một nam sinh thường ngày không có cảm giác tồn tại trong ban nhất đột nhiên đi tới bên người Ngôn Hi, sau đó chặn hướng đi của Ngôn Hi.“Bạn học Ngôn Hi, vấn đề cô giáo mới giảng tớ có điểm không hiểu, có thể mong cậu giảng lại cho tớ một lần không?”Ngôn Hi có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, thoạt nhìn là một nam sinh ngượng ngùng, đối phương đang không ngừng tự xoắn ngón tay của mình.Ngôn Hi biết nam sinh này, là người có thành tích cuối cùng của lớp trong kỳ trung khảo nhập học.Có lẽ bởi vì nguyên nhân này thường ngày hắn đều không thích cùng các bạn học nói chuyện.Ngôn Hi cũng có thể lý giải suy nghĩ của đối phương, nguyên bản là người có thành tích tốt tiến vào cao trung, về sau lại không thể tiếp thu cho nên đi xuống, cả người bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói.Bởi vậy hiện tại đối với thỉnh cầu của bạn học này, Ngôn Hi liền có chút khó xử.Ngôn Hi cúi đầu nhìn đề mục trong tay đối phương, kỳ thực đề mục này cũng không khó, nếu cô giảng giải cho đối phương cũng không tiêu phí bao nhiêu phút.Mà bạn học này cũng thật cẩn thận, làm cho Ngôn Hi nhớ lại khi còn nhỏ lần đầu tiên ý thức được cha mẹ đối đãi với mình và em gái khác nhau thế nào, chính là nội tâm sợ hãi, tứ chi không tự chủ cuống lên.Cuối cùng nếu không phải Ngôn Cẩn vẫn luôn an ủi bên cạnh mình, Ngôn Hi phỏng chừng đã sớm muốn hỏng mất.Cho nên, Ngôn Hi do dự một lúc, sau đó vẫn đối với Ngôn Cẩn nói: “Tiểu Cẩn, em đi trước xuống dưới lầu tìm Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên, mọi người chờ chị năm phút.


Chị giảng bài cho bạn học này xong lập tức xuống ngay.”Ngôn Cẩn giương mắt liếc nhìn nam sinh đang đứng cạnh Ngôn Hi một cái, nội tâm cười nhạo một tiếng, trên mặt lại rất nghe lời Ngôn Hi gật gật đầu:“Được, chị nhanh lên một chút nha, em cùng anh Vân Kỳ còn có Tiểu Thiên liền ở dưới lầu chờ chị.”Ngôn Cẩn biết đây là một trò xiếc của Lăng Phong, chỉ là cô không có đi vạch trần tính toán của đối phương.


Mà phối hợp diễn xuất theo.Rốt cuộc nếu đối phương vẫn luôn không có động tác gì, cô mới chính là lo lắng.Đúng như sở liệu của Ngôn Cẩn, cô vừa bước ra khỏi phòng học lớp ban nhất, một bóng người chặn trước mặt cô.Ngôn Cẩn theo bản năng lui về sau, người kia trực tiếp duỗi tay kéo cánh tay Ngôn Cẩn, sau đó trực tiếp kéo Ngôn Cẩn hướng về lối cầu thang khác văng người.Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên thường ngày đều đi cái cầu thang gần nhất để lên khu dạy học, chỗ bọn họ đang chờ Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cũng là cầu thang gần cửa khu dạy học, mặt khác sẽ rất ít khi đi một cái cầu thang bên này.Lăng Phong vẫn luôn không nói gì, thẳng đến khi hắn lôi kéo Ngôn Cẩn đi xuống lầu, đi tới một hoa viên nhỏ trên trong trường học, lúc này rốt cuộc hắn mới buông bỏng tay Ngôn Cẩn ra.Ngôn Cẩn lui về sau mấy bước, duỗi tay xoa xoa cổ tay mình, ánh mắt tràn đầy đề phòng.“Vị học trưởng này, xin hỏi anh có chuyện gì?”Lăng Phong nhìn thái độ cách xa ngàn dặm của Ngôn Cẩn, chỉ cảm thấy trái tim mình bị hung hăng cắm cho một đao.Hắn kỳ thực chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy thôi mà.Nhớ tới lời nói lúc trước của Vương Văn, Lăng Phong chắp tay, có chút vội vàng nói:“Bạn học Ngôn Cẩn, em có còn nhớ rõ sự kiện vườn bách thú khi còn nhỏ không? Hai chúng ta bị đám buôn người bắt đi, tôi bởi vì phản kháng nên bị đám người đó đánh đã sốt cao, là em cuối cùng tìm cảnh sát đến cứu tôi.”Quả nhiên là nói lời này, trong lòng Ngôn Cẩn hừ lạnh một tiếng.Trên mặt lại làm một bộ mặt mê man, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng hướng về Lăng Phong nói: “Học trưởng, anh là nhận sai người đi! Tôi không nhớ khi còn nhỏ đã cùng anh gặp mặt.”Nói cho Lăng Phong biết Ngôn Hi mới là người cứu hắn, Ngôn Cẩn trước mắt không có ý tưởng này, bởi vì sợ hãi đến lúc đó Lăng Phong sẽ đi lấy lòng Ngôn Hi, Ngôn Hi sẽ lại theo nguyên tác mà thích Lăng Phong.Lăng Phong lúc này lắc đầu nói: “Không, tôi biết chính là em.

Có lẽ em đã quên việc phát sinh khi còn nhỏ.


Nhưng là tôi chỉ muốn báo đáp em mà thôi.


Cho nên, Ngôn Cẩn học muội, em thường ngày có thể không cần trốn tránh tôi không?”Lăng Phong như thế đích xác tin Ngôn Cẩn chính là người mình vẫn luôn đặt ở trong lòng kia.Đến nỗi Ngôn Cẩn không thừa nhận thì sao? Chính là chẳng qua cô đã quên mất thôi, Lăng Phong tin tưởng sẽ có thể giúp đối phương nhớ lại sự việc từng xảy ra giữa bọn họ.Lăng Phong trong lòng nghĩ thế nào, Ngôn Cẩn tự nhiên không biết, chẳng qua tự tin trên mặt đối phương cô đều nhìn thấy.Trong lòng đánh giá thời gian không sai biệt lắm, lúc này hẳn Ngôn Hi cùng Tống Thiên bọn họ nên sớm đã phát hiện ra không tìm thấy mình sau đó đi tìm.Ánh mắt Ngôn Cẩn lập lờ một chút, cô hơi hé miệng, tựa hồ nhớ tới cái gì phải nói với Lăng Phong.Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Lăng Phong, Ngôn Cẩn đột nhiên nhíu mày, lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ vẻ thống khổ, dựa vào gốc cây dương bên cạnh mình.Lăng Phong thấy một màn này trực tiếp ngây ngẩn cả người, tuy rằng hiện tại hắn nhận ra Ngôn Cẩn là cô bé đã cứu mình khi còn đã, hắn liền đã điều tra ra Ngôn Cẩn mắc bệnh tim bẩm sinh.Nhưng lần đầu đối mặt với cảnh tái phát bệnh của Ngôn Cẩn, hắn vẫn có chút phản ứng không kịp, ngốc tại chỗ hồi lâu mới nghĩ đi duỗi tay đỡ Ngôn Cẩn.“Tiểu Cẩn, em làm sao vậy?”Lăng Phong một bên hỏi, một bên liền muốn duỗi tay đỡ Ngôn Cẩn.Chỉ là hắn vừa mới đụng vào thân thể Ngôn Cẩn, Ngôn Cẩn liền trực tiếp phản ứng mạnh đẩy tay Lăng Phong ra, không cho đối phương đụng vào cô.Lăng Phong nào có gặp qua bị đối đãi như vậy, sắc mặt hắn liền âm trầm xuống, sau đó trầm mặc trong nháy mắt, liền một lần nữa vươn tay hướng Ngôn Cẩn chộp tới.Lúc này hắn không bận tâm Ngôn Cẩn phản kháng mà trực tiếp cầm tay Ngôn Cẩn, đem cô từ trên mặt đất kéo lên.Ngôn Cẩn bị hành động của Lăng Phong phát đau, trên trán cô ngăn không được toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.Cũng may hiện tại Ngôn Cẩn đang giả vờ, cũng không phải thật sự tái phát bệnh tim, bằng không với hành vi hiện giờ của Lăng Phong, Ngôn Cẩn có thể chết một trăm lần.Người bệnh tim khi bệnh tái phát không được di chuyển mạnh, sau đó chờ đợi xe cứu thương đến.Lăng Phong hiển nhiên không biết điểm này, hắn tuy rằng biết Ngôn Cẩn có bệnh, nhưng làm thế nào để chiếu cố bệnh này, Lăng Phong trước nay đều không phí tâm tư tìm hiểu.“Anh đang làm gì? Buông Tiểu Cẩn ra.”Lăng Phong đang túm tay Ngôn Cẩn, muốn mở miệng nói chuyện liền cảm nhận được một cổ lực đánh vào eo hắn, hắn bị người này đẩy sang bên cạnh lảo đảo hai bước.Chờ đến khi ngẩng đầu nhìn lại, Lăng Phong liền nhìn thấy một thiếu niên diện mạo tuấn tú đang khẩn trương đỡ Ngôn Cẩn.Trong miệng còn không ngừng quan tâm Ngôn Cẩn.“Tiểu Cẩn, làm sao vậy? Có phải người này bắt nạt cậu, cậu lại nhịn một chút, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”Ngôn Cẩn tự nhiên sẽ không muốn Tống Thiên đưa cô đi bệnh viện.Nói vậy cô đi trường học liền phát bệnh hai lần, Tần Văn Châu khẳng định là sẽ không cho phép cô tiếp tục đi học.Cho nên Ngôn Cẩn chỉ suy yếu lắc lắc đầu, đem ánh mắt nhìn về phía sau Tống Thiên, lúc này Ngôn Hi rốt cuộc cũng chạy tới.Nói: “Chị, cho em thuốc.”Ngôn Hi nghe vậy, lập tức khống chế nội tâm khủng hoảng của mình, sau đó duỗi tay sờ vào túi quần áo của Ngôn Cẩn, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc nhỏ.Lúc này mở ra lấy hai viên đưa tới miệng Ngôn Cẩn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện