Editor: Linh KimNgôn Cẩn nhắm mắt lại, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, mới mở mắt ra đối với Ngôn Hi cười nói: “Chị, em không có việc gì.


Vừa rồi chỉ là đi có chút gấp cho nên hô hấp mới khó khăn.

Chị cũng không nên nói với mẹ.”Ngôn Hi nghe vậy gật gật đầu, nhưng lực chú ý của cô lại ở trên câu nói của Ngôn Cẩn để lộ ra thông tin.Đi gấp?Tiểu Cẩn thường ngày nghe lời như vậy, biết thân thể của mình là tình huống gì, chưa bao giờ vận động mạnh.

Ngày thường bốn người bọn họ đi ăn cơm cũng là ba người thay phiên nhau đi mua cơm, mặt khác hai người cùng nhau bồi Ngôn Cẩn chậm rãi đi đến nhà ăn, che chở cho Ngôn Cẩn không bị bạn học nào chạy tới đụng phải.Cho nên Ngôn Cẩn sao có thể tự mình đi gấp?Hơn nữa khi Ngôn Hi vừa mới phát hiện ra điểm không thích hợp dò hỏi vài bạn học, đuổi tới nơi này, kết quả liền thấy được một màn này.Ngôn Cẩn tựa hồ phát bệnh, mà học trưởng Lăng Phong đứng đối diện Ngôn Cẩn không hiểu vì cái gì bắt lấy cánh tay Ngôn Cẩn, cảm xúc kích động muốn nói cái gì.Mà em gái cô rõ ràng là bộ dạng không muốn cùng Lăng Phong giao lưu, lại không phản kháng được với đối phương.Ngôn Hi còn có thể nào không biết Ngôn Cẩn chính là bị Lăng Phong làm hại phát bệnh đây!Ngôn Hi chỉ cảm thấy nội tâm mình có một cỗ lửa hừng hừng thiêu đốt lên.Cô xoay người đem Ngôn Cẩn bảo hộ ở phía sau mình, mặt đầy vẻ phẫn nộ nhìn Lăng Phong.“Lăng Phong học trưởng, chuyện này anh có thể giải thích cho tôi một chút, anh vì cái gì muốn mang em gái tôi đến nơi này, vì cái gì em gái tôi vừa rồi phát bệnh anh còn đối đãi với con bé như vậy, anh có biết hay không thời điểm con bé phát bệnh không thể tùy ý di duyển? Xin hỏi chúng tôi đắc tội với anh ở đâu mà anh lại năm lần bảy lượt bắt nạt người khác.”Lăng Phong nghe xong sửng sốt một chút, sau đó liền khổ sở nói không nên lời, hắn thật sự chỉ muốn cùng Ngôn Cẩn nói mấy câu.Hơn nữa lúc hắn kéo Ngôn Cẩn tới đây, tốc độ đi đường hoàn toàn không nhanh nha, vừa rồi hắn cũng chỉ muốn cho Ngôn Cẩn đứng lên mà thôi, hắn đâu biết rằng không thể di chuyển thân thể Ngôn Cẩn đâu?Chỉ là thời điểm Lăng Phong muốn mở miệng hướng Ngôn Hi giải thích, Ngôn Cẩn liền mở miệng trước.


Cô lôi kéo ống tay áo Ngôn Hi, sau đó khi Ngôn Hi nhìn về phía mình thì nhu nhu nhược nhược nói: “Chị, chị đừng trách Lăng Phong học trưởng, là em vừa rồi tự đi quá nhanh, cho nên lúc sau mới có thể không thoải mái.”Ngôn Hi tự nhiên sẽ không tin lời Ngôn Cẩn nói, cô chỉ cảm thấy em gái mình quá mức đơn thuần, bị đối phương khi dễ như vậy còn nói tốt cho đối phương.Mà Lăng Phong vốn dĩ định giải thích, bởi vì Ngôn Cẩn giành nói trước cho nên lời đến miệng một lần nữa bị hắn nuốt xuống bụng.Lăng Phong lại bắt đầu nghĩ lại có phải vừa rồi mình lôi kéo Ngôn Cẩn đi quá nhanh hay không.Mà lúc sau nghĩ lại, Lăng Phong phát hiện rất có khả năng này.

Rốt cuộc thân thể Ngôn Cẩn suy yếu như vậy, có khả năng tốc độ đối với mình đã rất chậm, nhưng đối với Ngôn Cẩn mà nói cơ thể cô ấy có chút không chịu được.Nghĩ đến đây, Lăng Phong cũng không nghĩ muốn giải thích nữa mà dứt khoát nhận sai.“Thực xin lỗi Ngôn Cẩn học muội, là anh sơ sót, vốn chỉ muốn cùng em nói hai câu mà thôi.”Thừa nhận! Ha hả!Lăng Phong vừa dứt lời, nội tâm Ngôn Hi liền cười lạnh một tiếng.Cô cũng không muốn cùng Lăng Phong tiếp tục dây dưa, chỉ để lại câu nói mình sẽ nói chuyện này với giáo viên xong liền đỡ Ngôn Cẩn rời khỏi nơi này.Chỉ còn lại Lăng Phong đứng tại chỗ một mình phát sầu.Ngôn Hi luôn là một học sinh ngoan ngoãn, cho nên đối với cô, để đối phó với Lăng Phong thì đi tìm giáo viên giải quyết đúng là biện pháp hữu hiệu nhất.Chẳng qua hiện tại là thời gian ăn cơm trưa, Ngôn Cẩn sinh hoạt vẫn theo quy luật, bởi vì hành vi của Lăng Phong cho nên thời gian ăn cơm trưa của Ngôn Cẩn đã bị trì hoãn.


Cho nên chẳng ngại trong lòng Ngôn Hi còn tức giận, cô cũng chỉ có thể tạm thời đem chuyện này đặt trong lòng trước, sau đó bồi Ngôn Cẩn đi đến nhà ăn.Ngôn Hi trấn an Ngôn Cẩn: “Tiểu Cẩn, chúng ta đi nhà ăn trước, chờ cơm nước xong chúng ta liền đi tìm giáo viên, để cho giáo viên đi giáo huấn vị học trưởng kia.”Ngôn Hi rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ vị thành niên, cho nên cô mới có thể nói ra lời ngây thơ như vậy.Trong lòng Ngôn Cẩn biết chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến Lăng Phong, nếu Ngôn Hi đi tìm giáo viên, kết quả cuối cùng chỉ có thể là đi một chuyến tay không.Hai ngày nay cô đã hỏi thăm qua, Lăng Thế Dũng vì muốn cho Lăng Phong chuyển đến mà quyên góp cho trường một số tiền để tu sửa khu dạy học.Cho nên vì khu dạy học, Lăng Phong có phạm sai lầm lớn nào thì giáo viên cũng không có khả năng xử phạt Lăng Phong.Nhưng Ngôn Cẩn cũng không thể nói ra hết thảy, bởi vậy cô chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Ngôn Hi vừa đi vừa cùng với Tống Vân Kỳ thương lượng, xem lát nữa nên nói như thế nào với giáo viên về việc làm hôm nay của Lăng Phong.Còn lại Tống Thiên đi bên cạnh Ngôn Cẩn, hắn nỗ lực tìm đề tài để nói chuyện cùng Ngôn Cẩn.“Tiểu Cẩn, cậu bây giờ còn không thoải mái không?” Tống Thiên hỏi.Ngôn Cẩn nghe xong nhìn Tống Thiên một cái, sau đó lắc lắc đầu; “Tớ vừa rồi mới uống thuốc xong, cảm giác hiện tại cũng không tệ lắm.”“Hóa ra là vậy.” Tống Thiên trong nhất thời ngôn ngữ đều đứng đơ, không biết nên nói cái gì.Nhưng hiện tại hắn cảm giác được Ngôn Cẩn vẫn luôn nhìn hắn, cái này làm cho tay chân Tống Thiên cuống lên.Hắn thực ra là một thiếu niên đẹp trai, ngày thương cho dù không làm gì cũng đã đủ hấp dẫn người khác, hiện tại bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt càng tăng thêm vẻ mê hoặc.Ngôn Cẩn nhìn cảm thấy buồn cười, không khỏi nổi lên ý muốn trêu đùa đối phương.“Như thế nào? Nếu tớ không thoải mái cậu còn có thể bế tớ sao?”Sau đó Ngôn Cẩn liền thấy sắc mặt Tống Thiên càng đỏ hơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện