Lâm Tinh gần đây rất đau đầu, ả không hiểu tại sao đột nhiên mình lại bị tống cổ tới một hương trấn nhỏ, trước đây ả rõ ràng là một thư ký. LâmTinh không phải kẻ ngốc, nên mơ hồ đoán được, lần trước Tiết Ngao đếntìm cha Tiết cậu chiều hôm đó ả đã bị điều chức tới rồi hương trấn,chuyện này chỉ sợ cùng Tiết Ngao có quan hệ.
Lâm Tinh nghĩ đếnchính mình gần như rơi vào nước sôi lửa bỏng trong lòng thấp thỏm khôngthôi, ả thậm chí cảm còn tự hỏi liệu Tiết gia đã biết những việc ả ngầmlàm hay không? Nếu là như vậy, sợ là đời này ả không còn cơ hội xoayngười.
Lâm Tinh cùng Phạm Văn là bạn học, nhưng Lâm Tinh coithường Phạm Văn từ tận đáy lòng, Phạm Văn luôn là học sinh xuất sắc ởtrường, cả ngày chỉ biết đọc sách, đọc sách, đọc đến muốn thành con mọtsách. Phạm văn lớn lên cũng không phải đặc biệt đẹp, chẳng có chỗ nàođẹp hơn được Lâm Tinh ả, dựa vào cái gì một con mọt sách có thể gả chongười của Tiết gia?
Đến hương trấn một tuần, Lâm Tinh cảm thấy người ở nơi này giống như đều nhằm vào ả, xa lánh ả, thậm chí chướng mắt ả.
Lâm Tinh chịu không nổi những ngày khổ cực như vậy, ả nghĩ tới việc đi tìmPhạm Văn, tốt xấu gì thì cũng có thể giúp ả thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Tuy nhiên ả không thể liên lạc được với Phạm Văn, cha Tiếtcàng không thể liên hệ, thậm chí người chồng bất tài vô dụng của ả cũnggiống như đột nhiên mất tích, không có bất kỳ tin tức nào.
LâmTinh còn cảm thấy chính mình gần đây đặc biệt xui xẻo, ra cửa đều bị xekéo trong thôn đi ngang qua tạt nước, làm gì cũng không suôn sẻ.
Mà kẻ đầu sỏ gây rắc rối cho Lâm Tinh là Tiết Ngao lúc này đang canh giữ ở trước của lớp 11-9, thấy Đường Miên đi về phía mình thì mỉm cười, lộra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Đường ca, cuối tuần này bọn emlên tỉnh chơi, Lục An cũng đi, nghe nói trên tỉnh mở phòng game mới,chúng ta cùng nhau đến đó chơi đi.”
Nhìn bộ dạng chân chó kiacủa Tiết Ngao các bạn học lớp 11-9 nhịn không được ở trong lòng điêncuồng phun tào, trùm trường gì chứ, cậu như vậy còn muốn bắt nạt đượcai*, hơn nữa một đại lão mỗi ngày quấn lấy giáo hoa khôi của bọn họ làcó ý đồ gì? Quan trọng nhất chính là, Tiết Ngao đối Đường Miên giống như thật không một chút tư tình nào, hoa khôi lớn lên như vậy đẹp, một têntrẻ trâu trùm trường tâm lại lạnh như nước, thật sự bình thường sao?
(*Câu này qua khó hiểu (quá tục) tha lỗi cho tiểu nhân bắt tài không dám dịch a~. P/S: Mami ta đang nằm kế bên .)
Đường Miên nhàn nhạt liếc Tiết Ngao, cô từ chối thẳng thừng: “Không, cậu tựđi đi, cuối tuần tôi có việc phải làm, hơn nữa chơi game sẽ làm chậm trễ việc học tập.”
Mặt Tiết Ngao đỏ lên, lời nói của Đường Miên đầy ẩn ý, tựa hồ muốn ám chỉ cô ghét bỏ cậu quấy rầy cô học.
Nghĩ đến thành tích đếm ngược từ dưới lên của mình từ kỳ kiểm tra khảo sátđầu năm đến giờ, sau đó so sánh với Đường Miên thành tích đầu bảng cảnăm, lòng tự tin của Tiết Ngao bị đả kích nghiêm trọng.
Đại ca lợi hại như vậy còn tiếp tục nỗ lực, còn cậu học tập không tốt lại muốn đi chơi, Tiết Ngao cảm thấy thực hổ thẹn.
Đường Miên không có nhiều tâm tư phản ứng Tiết Ngao, dạo này cô rất bận rộn,chuyện gửi bài viết biên tập bên kia đã liên lạc với cô, muốn cô tranhthủ một chút thời gian lên tỉnh một chuyến để ký hợp đồng, tiền nhuậnbút cũng khá cao, đây cũng chỉ là mức giá trung bình thôi, hơn nữa biêntập nói mức giá này sẽ tăng lên theo từng thời điểm.
Cuối tuầnnày, Đường Miên sẽ đến tòa soạn tỉnh ký hợp đồng, cho nên cố ý đến tìmanh em Đường Vinh bảo họ nói với người trong nhà tuần này cô không về.
Đường Miên đi vào nhà ga, mua vé xe đi lên tỉnh.
Lên xe rồi tìm một chỗ ngồi xuống, trên xe có rất nhiều người, tuy rằngĐường Miên ngồi yên lặng, cũng có nhiều người nhìn cô, Đường Miên đãquen rồi, đời trước Đường Miên cũng bởi vì diện mạo hơn người nên luônlà tâm điểm chú ý. Trong khoảng thời gian này, Đường Miên phát hiện từngũ quan đến thân thể này đều thay đổi giống với cô của kiếp trước.
Xe chạy hơn nửa giờ mới đến tỉnh, Đường Miên sau khi xuống xe trực tiếp tìm đến địa chỉ tòa soạn mà biên tập đã đưa.
Đến nơi, Đường Miên qua loa đánh giá xung quanh, chỗ này không phải ở trung tâm, phòng làm việc cũng không tính là đặc biệt sang trọng.
Đường Miên đánh giá trong chốc lát rồi nhấc chân bước vào trong.
Văn phòng biên tập, mấy người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, trên bàn làm việc chung chất một đống lớn bản thảo, trông có vẻ lộn xộn.
Tiểu Đinh khẩn trương ngồi vào chỗ của mình, trong lúc đó đã kéo cổ áo vô số lấn, những người khác thấy Tiểu Đinh như vậy cũng không cảm thấy lạ,bởi vì mọi người đều biết nguyên nhân.
Tiểu Đinh là biên tập mới tới ban biên tập, khoảng thời gian trước đã liên được với một tác giả,Tiểu Đinh là Fan hâm mộ của người đó. Nghe nói hôm nay hẹn ký hợp đồng,Tiểu Đinh cao hứng giống như sắp gặp được vợ tương lai là điều dễ hiểu,rốt cuộc Tiểu Đinh vẫn là một người trẻ mới vào đời, tương lai có nhiềukinh nghiệm hơn sẽ không ngây ngô như vậy nữa.
Phải biết rằng trong văn học có rất nhiều đại thần, tương lai tầm mắt mở rộng, liền sẽ bình tĩnh.
Tuy nhiên mọi người đối với vị tác giả mà Tiểu Đinh hay nhắc vẫn rất tò mò, nghe nói bản thảo của vị kia được bên trên khen ngợi hết lời, người bên trên đối với lần ký hợp đồng này rất xem trọng, lúc trước khi nói điềukiện cũng là tận lực làm đối phương vừa lòng.
Tiểu Đinh thực sự lo lắng, trái tim nhỏ cứ nảy lên thình thịch.
Tiểu Đinh đại danh là Đinh Quế Lan, vừa tốt nghiệp đại học, làm biên tập làcông việc đầu tiên của cô, cũng là nghề nghiệp mà Tiểu Đinh theo đuổi.
Cô từ nhỏ đã thích đọc tiểu thuyết, xem như một dân mọt, khi nhìn thấy bản thảo của vị này một con mọt như cô liền kinh vi thiên nhân*, dù là cách hành văn hay cốt truyện đều rất lôi cuốn, khiến người đọc muốn ngừng mà không được, hận không thể một hơi xem hết toàn văn.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấyngười nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Lúctrước khi liên hệ với vị tác giả này Tiểu Đinh còn không có nắm chắcmình có thể ký được hợp đồng với đôi phương, dù sao thì đối phương cũngđể cô đợi mấy ngày mới trả lời, mấy ngày đó, Tiểu Đinh cả ngày than ngắn thở dài trách bản thân không đủ năng lực thuyết phục vị kia.
“Tiểu Đinh, cô có biết người tới ký hợp đồng hôm nay là nam hay nữ không?” Có người hỏi Tiểu Đinh.
“Không biết, nhưng tôi đoán là nữ, tôi đã đọc qua bản thảo kia theo trực giáccho tôi biết thì người đó là nữ.” Tiểu Đinh cười ngâm ngâm nói.
“Phốc, cũng có khả năng là nam, cô đã nói vị kia không viết thể loại ngôn tình ngàn bài như một đơn điệu, tính theo xác suất cứ mười người viết võhiệp thì hết mười người là nam. Khả năng là nữ tính không cao, Tiểu Đinh cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, không chừng hôm nay tới là một đạithúc râu ria lồm xồm~” có người trêu chọc nói.
Tiểu Đinh trongđầu tự bổ não, tưởng tượng tác giả mình thích là một đại thúc râu riaxồm xoàm…… Di, nháy mắt mọi ảo tưởng đều tiêu tan!
Không, không, không, tác giả cô thích nhất định là một vị mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa aiquy định viết võ hiệp nhất định là nam, nữ cũng có thể viết tốt văn võhiệp mà!
Trong lúc mấy biên tập tụ tập lại nói chuyện phiếm, văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Vài người theo phản xạ nhiều chuyện quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở đó.
Cô ăn mặc tương đối bình thường áo sơ mi màu lam và quần đen dài, rõ rànglà một bộ quần áo hết sức bình thường nhưng mặc trên người của cô thì nó cao cấp hơn vài lần, khiến mọi người phải cảm thán trong lòng, ngườiđẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Mắt to, mũi cao, môi đỏ mọng đầy đặn, làn da trắng nõn, đứng ngoài cửa dường như cả người đều phát sáng.
“Xin hỏi, nơi này là văn phòng biên tập sao? Tôi đang tìm Đinh Quế Lan.”Đường Miên cười nhẹ, cô cười như vậy càng thêm đẹp mắt, quả thực làmngười nhìn không thể rời mắt.
Tuy nhiên, đến tìm Tiểu Đinh?!
Đừng nói đây là vị kia mà bọn họ vừa mới nói đến nha?!
Thật sự là một cô gái? Lớn lên còn đẹp như vậy?
“A, ở đây…… ở đây, chính là tôi!” Tiểu Đinh nhanh chóng đứng dậy, phía sau còn mang theo cái ghế dựa gây ra tiếng động lớn, Tiểu Đinh khẩn trươngđi về phía đó, hoảng hốt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, một hồi lâu mới hít sâu một hơi, ngập ngừng hỏi: “5647 thu?”
“Ân, là tôi.” Đường Miên gật đầu nói.
Đúng vậy, ‘5647 thu ’ chính là bút danh của Đường Miên, 56 là lớp trung học cơ sở đời trước của Đường Miên, 47 là số học sinh.
Đường Miên không thích động não, cho nên bút danh dứt khoát dùng cái này,cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, cô đã dùng mấy con số này được banăm, đều khắc vào trong đầu.
“Xin chào, tôi là Đinh Quế Lan, côcó thể gọi tôi là Tiểu Đinh, sau này tôi sẽ là biên tập của cô, bản thảo của cô sẽ do tôi phụ trách, cô thoạt nhìn rất trẻ nha.” Tiểu Đinh thấytác giả mà mình thích là một cô gái xinh đẹp, nói năng đều trở nên lộnxộn.
“Ân.” Đường Miên đáp lời.
Đồng thời Đường Miên cũng đánh giá biên tập Tiểu Đinh, nhìn qua là cô gái mới hai mươi, hẳn làngười mới bắt đầu đi làm, nhìn còn rất ngây ngô.
Kế tiếp là một loạt công tác ký hợp đồng, mất hơn nửa giờ mới hoàn thành, Đường Miên rời đi cũng đã là 12 giờ trưa.
Lên tỉnh một chuyến cũng nên đi dạo một chút, đầu năm nay người dân đã cóthể tự do buôn bán, nhưng là mặt hàng cũng không tính là đa dạng, trướckhi đi dạo Đường Miên cũng không định mua thứ gì, ghé vào hàng bán kẹpchỉ có cột tóc là loại màu sắc rực rỡ chói mắt, mấy cái kẹp tóc màu đen.
Người phục vụ muốn đẩy mạnh tiêu thụ nên quảng cáo cho cô mộtcái kẹp con bướm mà các cô gái nhỏ rất ưa chuộng, cánh bướm hơi mỏng,kẹp trên đầu cánh bướm sẽ động một chút, các cô gái rất thích thú.
Đáng tiếc, Đường Miên không có hứng thú, Đường Miên thấy các cô gái nhỏ cóxu hướng thích kẹp con bướm này. Tuy rằng Đường Miên không thích, nhưngcô vẫn là bỏ tiền mua một đôi, bởi vì Đường Miên nhớ rõ trong nhà còn có một cô bé, chính là cô bé lần trước nấu mì cho cô, con gái Đường tamca, Đường Đồng.
Cô bé rất hiểu chuyện, lần trước lúc Đường Miêngiúp Đường Dương Sơn lấy thuốc ngâm chân Đường Đồng còn ở một bên yênlặng hỗ trợ.
Đường Miên rất thích cô bé Đường Đồng này.
Ngoài cái kẹp con bướm Đường Miên còn mua mấy hộp kem dưỡng, định mang về cho Giang Tú Phân dùng, phụ nữ lớn tuổi vẫn nên chú ý bảo dưỡng.
Mang theo mấy thứ đồ đó tới nhà ga, bởi vì Đường Miên trước khi khởi hànhvài phút mới lên xe, nên trên xe đã không còn chỗ trống.
Thời đại này không có chuyện quá tải hay không quá tải, không có chỗ ngồi thì đứng là chuyện bình thường.
Đường Miên lên xe, vừa ngẩng đầu liền bị một màu xanh quân trang hấp dẫn.
Đó là một người người đàn ông, mặc quân trang, thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây tuyệt đối là cảnh đẹp nhất trong xe, ngay cả khi anh ta ngồi cũng cóthể nhìn ra anh cao ít nhất là 1m8, anh ngồi với tư thế lưng thẳng,ngực, cổ, hai vai lộ ra đường cong hoàn hảo, dưới bộ quân phục còn ẩnhiện cánh tay rắn chắc.
Đôi chân dài của người đàn ông hơi co lại, bởi vì vị trí gian không gian không lớn, nhìn có vẻ hơi ủy khuất đôi chân dài đó.
Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, hai má Đường Miên nóng lên, theo phản xạ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Cái kia, khụ khụ, đồ ăn / sắc đẹp/ tính dục / cũng…… trái tim "thiếu nữ" của bà cô này rung động rồi.
Người đàn ông này, là gu mị a~…… mị muốn dọn bàn ăn nha!
Lâm Tinh nghĩ đếnchính mình gần như rơi vào nước sôi lửa bỏng trong lòng thấp thỏm khôngthôi, ả thậm chí cảm còn tự hỏi liệu Tiết gia đã biết những việc ả ngầmlàm hay không? Nếu là như vậy, sợ là đời này ả không còn cơ hội xoayngười.
Lâm Tinh cùng Phạm Văn là bạn học, nhưng Lâm Tinh coithường Phạm Văn từ tận đáy lòng, Phạm Văn luôn là học sinh xuất sắc ởtrường, cả ngày chỉ biết đọc sách, đọc sách, đọc đến muốn thành con mọtsách. Phạm văn lớn lên cũng không phải đặc biệt đẹp, chẳng có chỗ nàođẹp hơn được Lâm Tinh ả, dựa vào cái gì một con mọt sách có thể gả chongười của Tiết gia?
Đến hương trấn một tuần, Lâm Tinh cảm thấy người ở nơi này giống như đều nhằm vào ả, xa lánh ả, thậm chí chướng mắt ả.
Lâm Tinh chịu không nổi những ngày khổ cực như vậy, ả nghĩ tới việc đi tìmPhạm Văn, tốt xấu gì thì cũng có thể giúp ả thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Tuy nhiên ả không thể liên lạc được với Phạm Văn, cha Tiếtcàng không thể liên hệ, thậm chí người chồng bất tài vô dụng của ả cũnggiống như đột nhiên mất tích, không có bất kỳ tin tức nào.
LâmTinh còn cảm thấy chính mình gần đây đặc biệt xui xẻo, ra cửa đều bị xekéo trong thôn đi ngang qua tạt nước, làm gì cũng không suôn sẻ.
Mà kẻ đầu sỏ gây rắc rối cho Lâm Tinh là Tiết Ngao lúc này đang canh giữ ở trước của lớp 11-9, thấy Đường Miên đi về phía mình thì mỉm cười, lộra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Đường ca, cuối tuần này bọn emlên tỉnh chơi, Lục An cũng đi, nghe nói trên tỉnh mở phòng game mới,chúng ta cùng nhau đến đó chơi đi.”
Nhìn bộ dạng chân chó kiacủa Tiết Ngao các bạn học lớp 11-9 nhịn không được ở trong lòng điêncuồng phun tào, trùm trường gì chứ, cậu như vậy còn muốn bắt nạt đượcai*, hơn nữa một đại lão mỗi ngày quấn lấy giáo hoa khôi của bọn họ làcó ý đồ gì? Quan trọng nhất chính là, Tiết Ngao đối Đường Miên giống như thật không một chút tư tình nào, hoa khôi lớn lên như vậy đẹp, một têntrẻ trâu trùm trường tâm lại lạnh như nước, thật sự bình thường sao?
(*Câu này qua khó hiểu (quá tục) tha lỗi cho tiểu nhân bắt tài không dám dịch a~. P/S: Mami ta đang nằm kế bên .)
Đường Miên nhàn nhạt liếc Tiết Ngao, cô từ chối thẳng thừng: “Không, cậu tựđi đi, cuối tuần tôi có việc phải làm, hơn nữa chơi game sẽ làm chậm trễ việc học tập.”
Mặt Tiết Ngao đỏ lên, lời nói của Đường Miên đầy ẩn ý, tựa hồ muốn ám chỉ cô ghét bỏ cậu quấy rầy cô học.
Nghĩ đến thành tích đếm ngược từ dưới lên của mình từ kỳ kiểm tra khảo sátđầu năm đến giờ, sau đó so sánh với Đường Miên thành tích đầu bảng cảnăm, lòng tự tin của Tiết Ngao bị đả kích nghiêm trọng.
Đại ca lợi hại như vậy còn tiếp tục nỗ lực, còn cậu học tập không tốt lại muốn đi chơi, Tiết Ngao cảm thấy thực hổ thẹn.
Đường Miên không có nhiều tâm tư phản ứng Tiết Ngao, dạo này cô rất bận rộn,chuyện gửi bài viết biên tập bên kia đã liên lạc với cô, muốn cô tranhthủ một chút thời gian lên tỉnh một chuyến để ký hợp đồng, tiền nhuậnbút cũng khá cao, đây cũng chỉ là mức giá trung bình thôi, hơn nữa biêntập nói mức giá này sẽ tăng lên theo từng thời điểm.
Cuối tuầnnày, Đường Miên sẽ đến tòa soạn tỉnh ký hợp đồng, cho nên cố ý đến tìmanh em Đường Vinh bảo họ nói với người trong nhà tuần này cô không về.
Đường Miên đi vào nhà ga, mua vé xe đi lên tỉnh.
Lên xe rồi tìm một chỗ ngồi xuống, trên xe có rất nhiều người, tuy rằngĐường Miên ngồi yên lặng, cũng có nhiều người nhìn cô, Đường Miên đãquen rồi, đời trước Đường Miên cũng bởi vì diện mạo hơn người nên luônlà tâm điểm chú ý. Trong khoảng thời gian này, Đường Miên phát hiện từngũ quan đến thân thể này đều thay đổi giống với cô của kiếp trước.
Xe chạy hơn nửa giờ mới đến tỉnh, Đường Miên sau khi xuống xe trực tiếp tìm đến địa chỉ tòa soạn mà biên tập đã đưa.
Đến nơi, Đường Miên qua loa đánh giá xung quanh, chỗ này không phải ở trung tâm, phòng làm việc cũng không tính là đặc biệt sang trọng.
Đường Miên đánh giá trong chốc lát rồi nhấc chân bước vào trong.
Văn phòng biên tập, mấy người trẻ tuổi ngồi cùng nhau, trên bàn làm việc chung chất một đống lớn bản thảo, trông có vẻ lộn xộn.
Tiểu Đinh khẩn trương ngồi vào chỗ của mình, trong lúc đó đã kéo cổ áo vô số lấn, những người khác thấy Tiểu Đinh như vậy cũng không cảm thấy lạ,bởi vì mọi người đều biết nguyên nhân.
Tiểu Đinh là biên tập mới tới ban biên tập, khoảng thời gian trước đã liên được với một tác giả,Tiểu Đinh là Fan hâm mộ của người đó. Nghe nói hôm nay hẹn ký hợp đồng,Tiểu Đinh cao hứng giống như sắp gặp được vợ tương lai là điều dễ hiểu,rốt cuộc Tiểu Đinh vẫn là một người trẻ mới vào đời, tương lai có nhiềukinh nghiệm hơn sẽ không ngây ngô như vậy nữa.
Phải biết rằng trong văn học có rất nhiều đại thần, tương lai tầm mắt mở rộng, liền sẽ bình tĩnh.
Tuy nhiên mọi người đối với vị tác giả mà Tiểu Đinh hay nhắc vẫn rất tò mò, nghe nói bản thảo của vị kia được bên trên khen ngợi hết lời, người bên trên đối với lần ký hợp đồng này rất xem trọng, lúc trước khi nói điềukiện cũng là tận lực làm đối phương vừa lòng.
Tiểu Đinh thực sự lo lắng, trái tim nhỏ cứ nảy lên thình thịch.
Tiểu Đinh đại danh là Đinh Quế Lan, vừa tốt nghiệp đại học, làm biên tập làcông việc đầu tiên của cô, cũng là nghề nghiệp mà Tiểu Đinh theo đuổi.
Cô từ nhỏ đã thích đọc tiểu thuyết, xem như một dân mọt, khi nhìn thấy bản thảo của vị này một con mọt như cô liền kinh vi thiên nhân*, dù là cách hành văn hay cốt truyện đều rất lôi cuốn, khiến người đọc muốn ngừng mà không được, hận không thể một hơi xem hết toàn văn.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấyngười nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Lúctrước khi liên hệ với vị tác giả này Tiểu Đinh còn không có nắm chắcmình có thể ký được hợp đồng với đôi phương, dù sao thì đối phương cũngđể cô đợi mấy ngày mới trả lời, mấy ngày đó, Tiểu Đinh cả ngày than ngắn thở dài trách bản thân không đủ năng lực thuyết phục vị kia.
“Tiểu Đinh, cô có biết người tới ký hợp đồng hôm nay là nam hay nữ không?” Có người hỏi Tiểu Đinh.
“Không biết, nhưng tôi đoán là nữ, tôi đã đọc qua bản thảo kia theo trực giáccho tôi biết thì người đó là nữ.” Tiểu Đinh cười ngâm ngâm nói.
“Phốc, cũng có khả năng là nam, cô đã nói vị kia không viết thể loại ngôn tình ngàn bài như một đơn điệu, tính theo xác suất cứ mười người viết võhiệp thì hết mười người là nam. Khả năng là nữ tính không cao, Tiểu Đinh cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, không chừng hôm nay tới là một đạithúc râu ria lồm xồm~” có người trêu chọc nói.
Tiểu Đinh trongđầu tự bổ não, tưởng tượng tác giả mình thích là một đại thúc râu riaxồm xoàm…… Di, nháy mắt mọi ảo tưởng đều tiêu tan!
Không, không, không, tác giả cô thích nhất định là một vị mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa aiquy định viết võ hiệp nhất định là nam, nữ cũng có thể viết tốt văn võhiệp mà!
Trong lúc mấy biên tập tụ tập lại nói chuyện phiếm, văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Vài người theo phản xạ nhiều chuyện quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở đó.
Cô ăn mặc tương đối bình thường áo sơ mi màu lam và quần đen dài, rõ rànglà một bộ quần áo hết sức bình thường nhưng mặc trên người của cô thì nó cao cấp hơn vài lần, khiến mọi người phải cảm thán trong lòng, ngườiđẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Mắt to, mũi cao, môi đỏ mọng đầy đặn, làn da trắng nõn, đứng ngoài cửa dường như cả người đều phát sáng.
“Xin hỏi, nơi này là văn phòng biên tập sao? Tôi đang tìm Đinh Quế Lan.”Đường Miên cười nhẹ, cô cười như vậy càng thêm đẹp mắt, quả thực làmngười nhìn không thể rời mắt.
Tuy nhiên, đến tìm Tiểu Đinh?!
Đừng nói đây là vị kia mà bọn họ vừa mới nói đến nha?!
Thật sự là một cô gái? Lớn lên còn đẹp như vậy?
“A, ở đây…… ở đây, chính là tôi!” Tiểu Đinh nhanh chóng đứng dậy, phía sau còn mang theo cái ghế dựa gây ra tiếng động lớn, Tiểu Đinh khẩn trươngđi về phía đó, hoảng hốt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, một hồi lâu mới hít sâu một hơi, ngập ngừng hỏi: “5647 thu?”
“Ân, là tôi.” Đường Miên gật đầu nói.
Đúng vậy, ‘5647 thu ’ chính là bút danh của Đường Miên, 56 là lớp trung học cơ sở đời trước của Đường Miên, 47 là số học sinh.
Đường Miên không thích động não, cho nên bút danh dứt khoát dùng cái này,cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, cô đã dùng mấy con số này được banăm, đều khắc vào trong đầu.
“Xin chào, tôi là Đinh Quế Lan, côcó thể gọi tôi là Tiểu Đinh, sau này tôi sẽ là biên tập của cô, bản thảo của cô sẽ do tôi phụ trách, cô thoạt nhìn rất trẻ nha.” Tiểu Đinh thấytác giả mà mình thích là một cô gái xinh đẹp, nói năng đều trở nên lộnxộn.
“Ân.” Đường Miên đáp lời.
Đồng thời Đường Miên cũng đánh giá biên tập Tiểu Đinh, nhìn qua là cô gái mới hai mươi, hẳn làngười mới bắt đầu đi làm, nhìn còn rất ngây ngô.
Kế tiếp là một loạt công tác ký hợp đồng, mất hơn nửa giờ mới hoàn thành, Đường Miên rời đi cũng đã là 12 giờ trưa.
Lên tỉnh một chuyến cũng nên đi dạo một chút, đầu năm nay người dân đã cóthể tự do buôn bán, nhưng là mặt hàng cũng không tính là đa dạng, trướckhi đi dạo Đường Miên cũng không định mua thứ gì, ghé vào hàng bán kẹpchỉ có cột tóc là loại màu sắc rực rỡ chói mắt, mấy cái kẹp tóc màu đen.
Người phục vụ muốn đẩy mạnh tiêu thụ nên quảng cáo cho cô mộtcái kẹp con bướm mà các cô gái nhỏ rất ưa chuộng, cánh bướm hơi mỏng,kẹp trên đầu cánh bướm sẽ động một chút, các cô gái rất thích thú.
Đáng tiếc, Đường Miên không có hứng thú, Đường Miên thấy các cô gái nhỏ cóxu hướng thích kẹp con bướm này. Tuy rằng Đường Miên không thích, nhưngcô vẫn là bỏ tiền mua một đôi, bởi vì Đường Miên nhớ rõ trong nhà còn có một cô bé, chính là cô bé lần trước nấu mì cho cô, con gái Đường tamca, Đường Đồng.
Cô bé rất hiểu chuyện, lần trước lúc Đường Miêngiúp Đường Dương Sơn lấy thuốc ngâm chân Đường Đồng còn ở một bên yênlặng hỗ trợ.
Đường Miên rất thích cô bé Đường Đồng này.
Ngoài cái kẹp con bướm Đường Miên còn mua mấy hộp kem dưỡng, định mang về cho Giang Tú Phân dùng, phụ nữ lớn tuổi vẫn nên chú ý bảo dưỡng.
Mang theo mấy thứ đồ đó tới nhà ga, bởi vì Đường Miên trước khi khởi hànhvài phút mới lên xe, nên trên xe đã không còn chỗ trống.
Thời đại này không có chuyện quá tải hay không quá tải, không có chỗ ngồi thì đứng là chuyện bình thường.
Đường Miên lên xe, vừa ngẩng đầu liền bị một màu xanh quân trang hấp dẫn.
Đó là một người người đàn ông, mặc quân trang, thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây tuyệt đối là cảnh đẹp nhất trong xe, ngay cả khi anh ta ngồi cũng cóthể nhìn ra anh cao ít nhất là 1m8, anh ngồi với tư thế lưng thẳng,ngực, cổ, hai vai lộ ra đường cong hoàn hảo, dưới bộ quân phục còn ẩnhiện cánh tay rắn chắc.
Đôi chân dài của người đàn ông hơi co lại, bởi vì vị trí gian không gian không lớn, nhìn có vẻ hơi ủy khuất đôi chân dài đó.
Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, hai má Đường Miên nóng lên, theo phản xạ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Cái kia, khụ khụ, đồ ăn / sắc đẹp/ tính dục / cũng…… trái tim "thiếu nữ" của bà cô này rung động rồi.
Người đàn ông này, là gu mị a~…… mị muốn dọn bàn ăn nha!
Danh sách chương