Bùi Tịch chợt bị khó dễ, ai cũng không thể nghĩ được. Mặc dù là An Cửu, cũng khựng lại một hồi lâu.

Nàng rõ kế hoạch của Bùi Tịch hơn bất cứ ai, tất nhiên cũng rõ hơn bất cứ ai, nếu lúc này hắn bại lộ thân phận, sẽ có bao nhiêu phiền toái.

Sở dĩ cầu cứu hắn, cũng chỉ là thói quen.

Nhưng phản ứng hắn đưa ra, lại thực sự ngoài dự đoán của mọi người.

Cúc hộ pháp vốn đang mất cảnh giác, nửa điểm không đem công tử thần y tàn tật kia vào mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị ngân châm mỏng như lông trâu đâm vào giữa mày.

Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt giữa mày lạnh cả người, sau đó lạnh lẽo rất nhỏ đó bỗng nhiên bùng nổ, quét qua toàn thân hắn, tức khắc trước mắt tối sầm ngã quỵ trên mặt đất.

Trên ngân châm kia, có kịch độc!

Thẳng đến khi chết, trên mặt Cúc hộ pháp vẫn mang theo ý cười đáng khinh, đôi mắt mở to, phảng phất thấy thứ gì kh ủng bố, rồi lại không phản ứng kịp.

Trong chớp mắt, một trong tứ đại hộ pháp đột nhiên chết!

An Cửu bị hắn bắt cóc, cũng ngã trên mặt đất, nàng vội vàng bò ra từ thi thể dần dần cứng đờ, ngón tay gắt gao nắm chặt đuôi rắn nhỏ quấn trên cổ tay.

Nàng vốn định dùng rắn nhỏ để thoát thân, hiện giờ lại không cần.

Rắn nhỏ không có nhiều công dụng, An Cửu ngày thường rất ít khi dùng nó, trong mắt võ lâm cao thủ, rắn nhỏ dùng một ngón tay là có thể ấn chết, nàng không muốn nó chết.

Huống hồ nàng cũng không gặp nguy hiểm, nguy hiểm duy nhất cho đến nay là lần bị Vu Thịnh bắt đi, lúc ấy rắn nhỏ đã cứu nàng.

Đến nỗi sau khi bị "Tiên Vô Mệnh" đùa bỡn......

Ngay từ đầu rắn nhỏ còn định cắn hắn một nhát, sau khi bị An Cửu lặng lẽ ngăn cản, nhóc này tựa hồ nhận ra mùi trên người đối phương, cho rằng hắn là người thân cận với An Cửu, sau đó hắn gần An Cửu thêm chút nữa, rắn nhỏ liền bất động.

Vừa rồi bị Cúc hộ pháp bắt đi, bề ngoài An Cửu mảnh mai vô lực, trên tay kỳ thật đã nắm rắn nhỏ.

Hạ thấp cảnh giác của hắn, chạy thoát kỳ thật cũng không khó.

Chỉ là hiện tại, đã không cần nàng ra tay.

Cúc hộ pháp chết rồi, nhưng động tác của Bùi Tịch cũng không dừng lại.

Thân hình hắn còn chưa rơi xuống đất, quần áo trắng ở không trung nở rộ thành một đóa hoa sơn trà trắng, ngân châm trong tay lại nhanh chuyển hướng, hướng nữ tử quyến rũ cách đó không xa.


Nữ nhân kia là Mai hộ pháp, một trong tứ đại hộ pháp, trước đây từng đi qua sơn trang Kim Xà.

Sau khi An Cửu thoát được, liền thông minh chạy như bay đến bên cạnh xe lăn của Bùi Tịch, không rên một tiếng ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Trường hợp này, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt như nàng tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không chết thế nào cũng không biết.

Bùi Tịch nhìn Mai hộ pháp, nhưng vẫn tập trung vào thiếu nữ áo đỏ, thấy nàng ngoan ngoãn chạy về phía xe lăn của mình, coi xe lăn như một công cụ che chắn rồi ngồi xổm xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt to nhìn hắn.

Cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng thoáng chốc được trấn an, hỗn loạn trong óc cũng càng thêm tỉnh táo.

Thấy nàng bình yên vô sự, Bùi Tịch đem toàn bộ sự chú ý cho trận chiến.

Phản ứng của Mai hộ pháp không chậm, Cúc hộ pháp vừa chết, ả liền hành động.

Một thanh trường kiếm cổ quái nghiêm nghị ra khỏi vỏ, thân kiếm đen nhánh đơn giản, cong thành nhiều đoạn, vừa giống rắn vừa giống một cành mai kiêu hãnh đứng trong gió lạnh.

Kiếm vừa ra, một luồng khí lạnh lẽo chợt quét đến, rõ ràng mặt trời còn trên đỉnh đầu, lại là tháng sáu hè nóng bức, nhiệt độ trong không khí vậy mà nhanh giảm xuống, như trời đông giá rét.

An Cửu mặc quần áo mùa hè mát lạnh, ôm cánh tay rùng mình một cái.

Ngay sau đó gió lạnh đột nhiên biến mất, Bùi Tịch đi xuống xe lăn, đứng phía trước An Cửu, chặt chẽ bảo vệ nàng phía sau.

Hắn tràn đầy năng lượng, quần áo trắng cùng sợi tóc đen như mực tung bay trong gió.

An Cửu chưa bao giờ thấy hắn lấy thân phận "Bùi Tịch" để đứng lên, này vừa thấy, thật ra có một sự mới lạ.

Bất luận là Phi Y hay Tiên Vô Mệnh, đều khác với Bùi Tịch.

Phi Y là hiệp khách chính trực trầm ổn còn có chút cổ hủ, Tiên Vô Mệnh thì là ma đầu lãnh khốc hỉ nộ vô thường, gương mặt của bọn họ không phù hợp với sở thích của An Cửu.

Nhưng Bùi Tịch một lòng cho rằng nàng thích dáng vẻ đó, mỗi lần tới gặp nàng đều đeo mặt nạ.

Nghiêm túc mà nói, An Cửu thích bề ngoài của Bùi Tịch hơn.

Ôn tồn lễ độ, chi lan ngọc thụ*, tựa công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, không mang theo nửa phần công kích. Ngũ quan cũng nhu hòa cực kỳ, mềm mại vô hại, cười rộ lên càng giống như gió xuân.

* Chi lan ngọc thụ: chỉ con em tuấn tú


Bản thân An Cửu tính cách mạnh mẽ, liền rất thích nam nhân ôn hòa nội liễm. Nếu ở hiện đại, đeo kính gọng mạ vàng càng tốt, nho nhã lịch sự, tự phụ nội liễm, đủ văn nhã bại hoại.

Nàng bên này suy nghĩ đủ thứ, bên kia lại chạm vào là nổ ngay.

Mai hộ pháp có phòng bị, không sơ ý giống Cúc hộ pháp, hai người vừa so hai chiêu, Mai hộ pháp liền phát hiện người trẻ tuổi trước mắt nội lực không thâm hậu bằng mình, không biết nội công gặp cái gì không ổn.

Những ngân châm hắn phi ra, mỏng như lông tơ không dễ phát giác, nếu có phòng bị, cũng không khó trốn.

Ả cho rằng Cúc hộ pháp sơ ý, nhưng sau khi so với Bùi Tịch ước chừng trăm chiêu, Mai hộ pháp càng đánh càng kinh hãi, đã có ý rút lui.

Cho dù ả dùng chiêu thức gì, công tử bạch y giống như nhìn thấu ả, đoán chính xác được chiêu tiếp theo của ả, sau đó lại phi ngân châm, thẳng tắp hướng mệnh môn* của ả.

* Mệnh môn: danh từ đông y, chỉ chỗ giữa hai trái thận, coi đó như cửa ngõ của mạng sống

Nội công của hắn rõ ràng không bằng ả, dùng cũng chỉ có phi châm và khinh công, từ đầu đến cuối đều chưa từng rời xa xe lăn.

Hắn ở thủ, ả ở công, ả lại nghiễm nhiên rơi vào hạ phong.

Quan trọng nhất chính là, độc thuật người này thật tốt, không lâu trước đây Thánh Nữ dùng độc đối phó những cao thủ Trung Nguyên thế nào, người Ma giáo đều trốn trong tối nhìn rõ ràng, ả cũng là cố kỵ điểm này, căn bản không dám tới gần hắn!

Dưới tình huống này, Mai hộ pháp càng đánh càng chật vật.

Một kiếm bay tới đỡ ngân châm, rồi lại có mấy cây ngân châm thừa dịp ả vung kiếm đỡ, bắn thẳng về phía bụng ả, Mai hộ pháp uốn éo, chật vật lui về phía sau mấy trượng, thoát khỏi phạm vi công kích của phi châm.

Cùng lúc đó, ả gào thét, trên đất trống phía trước đại điện, chợt xuất hiện mấy bóng người.

Đây là mười đại cao thủ Ma giáo bồi dưỡng ra, vốn vì đối kháng những cao thủ võ lâm, nhưng bọn họ đều đã bị Thánh Nữ đánh bại, Hoa Huyền muốn dùng Hạ Tử Kình mài giũa bản thân, nên cũng không cần bọn họ nhúng tay.

"Các ngươi cùng nhau lên, giết hắn!" Mai hộ pháp nói.

"Vâng!" Mười tên đồng loạt đáp.

Mười tên này võ công đều là cao thủ hàng đầu, nhưng lại không đủ để đối kháng toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, bọn chúng có một hợp trận, gọi là trận mười ngày thiên la địa võng của Ma Thần, mười tên phối hợp với nhau, vây khốn những cao thủ cao hơn bọn chúng.

Trận này chính là át chủ bài của Ma giáo, mười tên rải rác như sao đầy trời, tụ lại giống thiên la địa võng, khiến không ai có chỗ trốn.

An Cửu nhìn mười người vây quanh bọn họ, có lẽ là cố kỵ độc dược của Bùi Tịch, bọn chúng cũng chưa dám tới gần hai người.


Nhìn dáng vẻ, bọn chúng là muốn vây chết Bùi Tịch.

An Cửu lại nhìn công tử bạch y đứng nơi đó, vạt áo đang tung bay của hắn từ từ rơi xuống, từ phía sau nhìn lại, thân hình nam nhân cao lớn, sống lưng thẳng, giống một gốc cây tùng cây trúc, thà gãy chứ không chịu cong.

Có lẽ là nhận thấy tầm mắt nàng, hắn hơi nghiêng đầu về phía sau, vẫn không nhìn nàng, chỉ có một giọng nói ôn hòa theo gió bay tới: "Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao."

Dừng một chút, lại nói: "Trốn kĩ, đừng ra, đừng nhìn."

An Cửu: Có lẽ đây là lòng tự tin của boss phản diện.

An Cửu vừa nghe, lập tức không lo lắng nữa, an tâm lùi về tiếp tục làm tiểu phế vật xinh đẹp.

Không biết vì sao, nàng rất tín nhiệm hắn.

Đại khái là bởi vì phản diện trong sách quá mạnh, cuối cùng hắn cũng đứng trên đỉnh võ lâm, An Cửu không tin trọng sinh một lần, hắn sẽ không chuẩn bị gì.

Bùi Tịch bảo nàng đừng nhìn, An Cửu liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Khi tầm mắt lâm vào bóng tối, nàng bỗng nhiên nghĩ đến, ngữ khí hắn vừa rồi nói chuyện với nàng, dường như ôn hòa có chút không bình thường? Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thay đổi quá nhanh, An Cửu có chút hỗn độn.

Nàng suy nghĩ, rốt cuộc là mình ảo giác, hay là cái gì?

Không đợi nàng nghĩ ra, cái trán đột nhiên bị một thứ nóng bỏng nhẹ nhàng chạm vào.

Nhanh như vậy đã kết thúc?

An Cửu giật mình mở mắt ra, ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Tịch đang đứng ở trước mặt, cúi đầu nhìn nàng.

Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu hắn, ánh sáng lộng lẫy chiếu xuống mái tóc đen nhánh của hắn, cũng giấu khuôn mặt hắn dưới ánh sáng chói mắt.

An Cửu bị ánh mặt trời chiếu vào nên nheo mắt, tạo ra bóng râm dưới lông mi, nàng thấy một cánh tay thon dài trắng tinh đưa tới trước mắt, ngón tay trắng nõn như ngọc, chưa từng dính dơ bẩn, dưới mặt trời sáng chói phảng phất như trong suốt.

"Đứng lên."

An Cửu ngơ ngác, theo bản năng để tay vào lòng bàn tay hắn.

Một khắc đầu ngón tay hai người chạm nhau, nàng không nhịn được co rúm lại một chút.

Không biết vì sao, tay Bùi Tịch rất nóng, rõ ràng thoạt nhìn lãnh bạch như ngọc, nhưng độ ấm, lại như mới lấy ra từ nồi.

An Cửu vừa rụt một chút, năm ngón tay đều đặn đột nhiên nắm lại, như là lồ ng giam bắt giữ con mồi, nắm chặt tay thiếu nữ non mềm vào lòng bàn tay.


Lực đạo rất lớn, phảng phất muốn bóp nát nàng.

Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ từ trong tay truyền đến, dễ dàng kéo nàng lên.

An Cửu không kịp phòng ngừa, đột nhiên đứng lên, khiến nàng đầu váng mắt hoa.

Khi tầm mắt biến thành màu đen, nàng cảm giác có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào một cái ôm cực nóng.

Còn chưa tới gần, An Cửu đã cảm nhận được nhiệt độ toả ra trên người đối phương.

Nóng bỏng, như là ngồi bên bếp lò, từng tầng nhiệt lan ra, bao bọc lấy nàng.

Tầm mắt An Cửu khôi phục trong nháy mắt, vội vàng buột miệng thốt ra: "Bùi Tịch, trên người huynh sao nóng như vậy? Có phải huynh phát sốt rồi?"

Vừa nói, nàng vươn tay, để lên trán hắn.

Tay thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại, từ băng cơ ngọc cốt* dùng trên người nàng rất hợp. Tay mềm nhẵn dừng giữa trán nam nhân, hắn quá cao, nàng không thể không ngẩng mặt, hơi nhón chân.

* Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.

Tư thế như vậy, khiến hắn có thể thấy rõ biểu tình trên mặt nàng.

Má nàng hơi đỏ ửng, đôi mắt bị mặt trời chói chang sinh ra thủy quang, giữa mày nhẹ nhàng nhăn lại, đôi môi đỏ mọng, cùng đáy mắt chói lọi kia, sắp tràn ra khẩn trương sầu lo.

Thiếu nữ không chú ý tới nguy hiểm xung quanh, cũng không đi xem những người đó như thế nào. Dường như ở trong lòng nàng, an nguy của hắn mới quan trọng nhất.

Mặc kệ có phải ảo giác của hắn hay không, phát hiện này vẫn khiến đáy lòng hắn sinh ra một tia sung sướng.

Bùi Tịch không tiếng động rũ mắt, tròng mắt đen nhánh giấu dưới hàng mi lông quạ, một sợi u quang lướt qua.

Thẳng đến giờ phút này, gắt gao ôm nàng trong ngực như vậy, cảm giác thiếu thiếu ở ngực, mới dần dần mất đi.

"Bùi Tịch, trán huynh rất nóng, huynh khó chịu không? Huynh nói gì đi, đừng làm ta sợ."

Hắn trầm mặc rất lâu, thiếu nữ không nhịn được hoảng sợ, thủy sắc trong mắt càng sâu.

Công tử bạch y duỗi tay kéo tay thiếu nữ đang để trên trán hắn xuống, giọng khàn khàn: "Ta không sao."

Hắn nhìn nàng thật sâu, trong lòng hiện lên một nhận thức muộn màng.

Hắn có lẽ, thích nàng.

Thích, đến mức rối loạn, lòng bất thường, vài lần phá vỡ kế hoạch vốn có.

Khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn, nước đổ khó hốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện